Chương 107: Tiên Thiên Quỳ Thủy Thiên Xà(1)
Xào xạc!
Cây cối ở bên cạnh nhanh chóng run lên, nhánh cây quất đánh xuống phía dưới.
Cỏ dại sinh trưởng tốt cao đến nửa người, trên cỏ mọc ra gai ngược sắc bén như thiết.
Trên mặt đất, cục đá cũng mọc ra tứ chi và răng nanh sắc nhọn, cái chân ngắn nhỏ di chuyển cắn đến cẳng chân của Lục Khiêm.
Sự vật xung quanh đều sống lại, điên cuồng tấn công Lục Khiêm.
“Thú vị.” Lục Khiêm lộ ra nét mặt rất hứng thú.
Có vẻ đây là một loại thuật điều khiển Tinh quái.
Thoáng nhìn thì sức mạnh cũng không tệ, chỉ là người thi thuật có đạo hạnh quá cạn.
“Kết thúc!”
Lục Khiêm hóa thành một luồng sương đen, tránh thoát tất cả công kích, đi đến trước mặt nữ tử.
Ánh mắt trong trẻo, trong con ngươi phản chiếu ánh trăng, giống như hắc bảo thạch lộng lẫy.
Nữ tử nhìn hình dạng gần trong gang tấc kia, cơ thể cũng nóng lên, mơ hồ như thể có một đám lửa đang nung nấu.
Đây là Hỏa diễm thật sự.
Thất khiếu chảy máu đỏ thắm ra ngoài, Âm hỏa xanh biếc đốt cháy máu thịt của nàng ta, sau đó chỉ còn lại một bộ khung xương, cuối cùng ngay cả khung xương cũng bị đốt thành tro tàn.
Không biết từ khi nào, một con rắn độc có Âm hỏa trên đỉnh đầu đã nằm bò dưới chân của nữ tử.
Âm hỏa đốt người mới vừa rồi đó là do nọc độc từ rắn độc gây ra.
Lục Khiêm lại ngồi xổm xuống lần nữa, sờ soạng trên thi thể, hắn mò ra mấy chục pháp tiền trên người nam tử, một cây bảo kiếm, còn có các loại dược tề dược thảo thượng vàng hạ cám.
“Quả nhiên, đa số sẽ không đặt công pháp trong người.” Lục Khiêm bất đắc dĩ nói.
Bao gồm cả chính hắn cũng sẽ không làm như vậy.
Trang phục trên người đôi nam nữ này có hơi giống với Cức Không, chắc cũng là người của Thất Võ sơn.
Người của Thất Võ sơn lấy khí làm căn bản, am hiểu Luyện Khí, hắn còn nghĩ lấy một quyển thuật Luyện Khí.
Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút thấy thôi được rồi.
“Chờ đến khi lần này kết thúc rồi lại đến chợ Quỷ đi đạo vậy.”
Khi hành trình ở U Minh lần này kết thúc, chắc chợ Qủy sẽ rất nhộn nhịp, có thể sẽ có nhiều loại thương phẩm hơn trước kia.
Tất nhiên, chắc chắn sẽ ít người hơn lúc trước rồi.
Hắn thu chiến lợi phẩm vào trong túi Hồ Thiên.
Không gian một mét vuông trong túi đã đầy ắp.
Trong đó Long Cơ và Ma đao là quý giá nhất.
Lục Khiêm lấy Long Cơ Giáp ra ngoài.
Toàn bộ áo giáp bị tàn phá một chút và đã bị nổ mất hết một nửa.
Lân phiến trong suốt giống như thanh ngọc, dường như áo lót dưới đáy mảnh giáp là một loại da thịt.
Mơ hồ có thể thấy được mạch máu, gân và bắp thịt, giống như là lột xuống từ trên người quái vật sống nào đó rồi chế thành áo giáp.
Thỉnh thoảng nó còn nảy lên vài lần, giống như là vật còn sống.
“Long Cơ… Long Cơ… Chẳng lẽ thật sự là máu thịt của rồng sao?” Trong lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.
Ầm!
Ngay lúc Lục Khiêm đang kiểm tra áo giáp, phía chân trời lại truyền đến một tiếng vang lớn.
Âm hỏa hừng hực, ánh lửa tận trời.
Âm hỏa màu xanh giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm xuyên qua không trung, nhuộm biển mây màu đen không đổi từ xưa đến nay của U Minh thành màu xanh.
Một con Hắc Thủy Cự Xà va chạm, chen chúc, quay cuồng từ trong biển mây, Quỳ Thủy quẩn quanh trên thân chuyển hóa thành màu đen càng sâu thẳm hơn.
Hoàng Tuyền Âm triện trong đầu Lục Khiêm run rẩy kịch liệt.
Hoàng Tuyền trong Thức Hải gió nổi mây phun, Giao Long ngửa mặt lên trời gào rống.
Thật lâu sau, Hoàng Tuyền Âm triện đã không còn động tĩnh nữa.
Lục Khiêm ngồi trên mặt đất, dựa lưng vào tảng đá lớn, nhìn Cự Xà trên bầu trời.
Gió nhẹ thổi lên trâm cài tóc, làn tóc đen trên đầu bay múa, trong mắt phản chiếu ra hào quang màu xanh biếc.
Nếu hắn đoán không sai, thì đây chính là Đạo Cơ Pháp Thể kia của Thông U đạo nhân, chắc là ông ta đã nhận được truyền thừa.
Trong phút chốc trong lòng hắn có hơi mất mát, sao đó lại hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng cũng không phải đồ của mình, người ta đã chuẩn bị một trăm hai mươi năm, hiện giờ thành công cũng là hợp tình hợp lý.
Cái gọi là Hoàng Tuyền Âm triện cũng không phải là vật quan trọng như trong tưởng tượng.
Không phải là bản thân Lý Độ cảm thấy Thông U không thể động được, có lẽ chỉ đơn giản là người ta không coi trọng lắm.
Trong nháy mắt, trong lòng Lục Khiêm có chút đồng tình với Lý Độ.
Chuyện đáng buồn nhất trên thế giới này, không phải là kẻ thù luôn luôn nhớ thương mình, mà là người ta hoàn toàn không để ngươi ở trong lòng.
Nhìn thấy Thông U nhận được truyền thừa, trong lòng Lục Khiêm lại nhẹ nhõm rất nhiều.
Ít nhất không cần có quan hệ gì với lão quái vật này, sau này có thể yên tâm tu hành.
Trong thời gian sau này, phải luyện khắc độ của Thái Âm Đạo Dẫn pháp đến viên mãn và chuẩn bị Luyện thể.
Trải qua việc này, Lục Khiêm đã thu lại lòng kiêu ngạo khi có được gương vàng thần bí.
Không phải thế giới chỉ chuyển động quay quanh mình.
Đồ tốt sẽ không phải luôn chờ bản thân mình, sẽ không phải vừa tiến vào U Minh là trùng hợp đến được nơi cần tìm, sẽ không phải rơi đại xuống vách núi là gặp được bảo vật.