Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 134: Mượn đao giết người

Chương 134: Mượn đao giết người
Đợi tới khi Lục Khiêm tuyệt vọng nhất nguy hiểm nhất, cũng chính là lúc sơ hở hiện rõ nhất.
Lúc đó Long Nhi lại xuất hiện, dùng Đạo Tâm Ma chủng trồng xuống hoa sen.
Lục Khiêm đại khái ở đâu, hắn vẫn biết.
Dù sao Long Nhi có mối quan hệ của Chấp Pháp Điện.
Có điều, không thể nói thẳng địa điểm cho Lý Minh U được.
Người ở cảnh giới này đều là thông minh cả, trực tiếp tới cửa nói, đối phương ngược lại sẽ sinh lòng nghi ngờ, không dám đi.
Buộc phải để ông ta chủ động phát hiện mới được.
...
Sơn mạch sau núi.
Cây cối cao chót vót, che đi ánh mặt trời.
Qua tán lá có thể thấy bầu trời tối tăm, vầng trăng khuyết ẩn hiện một chút sắc xanh lam.
Lúc này nổi lên gió lạnh, lạnh lẽo thấu xương.
Tiếng rít gào như lệ quỷ gào ở bên tai, khiến người ta rùng mình.
Trong gió lạnh, thấp thoáng hiện ra một Dạ Xoa da xanh lam với cặp sừng chắc khỏe, nước da màu chàm, mặt xanh nanh vàng.
Da Xoa da xanh lam nửa người nửa quỷ, trên cổ đeo chuỗi vòng đầu người, bộ dạng cực kỳ rợn người.
Mặt ngoài lượn lờ thần quang màu vàng, đây là Hoàng Tuyền Uế Thần Quang, hộ thể Cương Sát.
Trong Đạo quan.
Người luyện ra Hoàng Tuyền Uế Thần Quang, có Đạo Cơ của quỷ U Minh Dạ Xoa, chính là Xích Hải đạo nhân – đô giảng kiêm Chấp Pháp đường chủ, đạo hiệu Minh Hải, tu vi Đạo Cơ trung kỳ.
Lúc mới xây dựng Đạo quan, nhóm đầu tiên tổng cộng có mười người.
Chỉ có ba người sống sót.
Cũng là đô quản, đô giảng, đô trù hiện nay.
Đô quản Huyễn Am là đại sư huynh, người này cực kỳ thần bí.
Đô trù Minh Du đạo nhân xếp thứ hai, Đạo Cơ trung kỳ.
Xích Hải xếp thứ ba, tu vi Đạo Cơ sơ kỳ.
Bốn chủ khác, tổng cộng có hai Đạo Cơ sơ kỳ, một Tĩnh Chủ mới được thăng cấp là Dưỡng Thần viên mãn, Liễu Như Ý đạo hạnh yếu nhất.
(Xây dựng Đạo quan hai trăm năm, nhóm thứ nhất sớm hơn nhóm thứ hai mười mấy hai mươi năm, đạo hạnh không chênh lệch quá lớn.)
Một hư ảnh hình người ngồi trước mặt Xích Hải, bề ngoài lượn lờ Cương Sát hộ thể.
Nếu Lục Khiêm ở đây, nhất định sẽ nhận ra người này là Điển Tạo chấp sự Phương Tố.
“Bọn họ làm vậy cũng quá đáng quá rồi, Lý sư huynh không nên bị đối đãi như vậy.” Phương Tố thở dài một hơi.
Xích Hải cười lạnh lùng, nói: “Sinh tử của chúng ta nằm trong tay của hắn, đối với hắn mà nói, chúng ta và Lý sư đệ có gì khác biệt chứ?”
“Haizz, chúng ta chỉ có thể than phiền mà thôi. Không thể giúp được gì cả.” Phương Tố có hơi bất lực.
Năm đó ông ta là cái đuôi của Lý Độ, bây giờ cũng đã là Dưỡng Thần hậu kỳ rồi, mà Lý Độ chỉ mới Luyện Khí hậu kỳ.”
“Nếu Lý sư đệ muốn đi, ta ngược lại có thể nhắm một mắt mở một mắt, chuyện còn lại để số trời định đoạt.”
Xích Hải quản lý Chấp Pháp Điện, tất cả bộ phận tuần tra gác đêm đều do ông ta quản lý.
Ông ta chỉ có thể làm chậm những người này nửa nhịp, còn lại thì phải dựa vào thủ đoạn của chính Lý Độ.
...
Mật thất tối tăm.
Gió lạnh từng cơn, ngọn nến đong đưa.
Ánh sáng xanh đậm yếu ớt chiếu lên mặt người.
Ở ghế chủ vị có một nam tử trung niên sắc mặt trắng bệch ngồi đó.
Trên vai hắn ta có một con Âm Nha lông xanh mắt xanh đậu ở đó.
Ánh mắt của Âm Nha sắc bén, lấp lòe ánh sáng.
Đằng sau chiếc ghế là những tế đàn xương cốt cỡ lớn.
Trước mỗi tế đàn đều thắp hương đốt nến, trên tế đàn dùng giấy vàng viết sinh thần bát tự và họ tên.
Một cơn gió lạnh thổi tới, bóng ảnh đen sì quỳ trước mặt Lý Minh U, trong miệng không biết đang nói cái gì.
Lý Minh U nghe xong thì mặt mày trầm như nước: “Ngươi nói là không thăm dò được tin tức của Lục Khiêm sao?”
“Vâng thưa đại nhân! Nhưng tiểu nhân tra được bạn tốt qua lại thường xuyên với hắn, có lẽ có thể từ phương diện này mà nghe ngóng được.”
Bóng đen đưa một tờ giấy ra, bên trên có tiên, chân dung và bối cảnh của mấy người.
“Sư phụ của Lục Khiêm thì sao?” Lý Minh U nói.
“Tiểu nhân còn chưa lên tới thì bị đánh xuống rồi, suýt nữa hồn phi phách tán. Có một chấp sự cảnh cáo ta không đừng tùy tiện đi lên.”
Lông mày của Lý U Minh nhíu lại, sau đó một đốm Linh quang bay ra khỏi đầu, chui vào trong cơ thể của Âm Nha.
Âm Nha xoay đầu, trong mắt vụt qua một chút sắc thái của con người: “Vương Minh... Vu Từ... Đường Băng, hay là cứ đến chỗ Vương Minh đi.”
Xoạt!
Âm Nha bay lên trên không, chiếc đuôi lửa Âm Hỏa màu lục cũng lượn lờ theo.
Linh viên.
Tên giống như một cái vườn không lớn, thực tế diện tích lại rất rộng, tổng cộng có mấy chục ngọn núi.
Địa khí bốc lên, hơi nước tản mạn.
Mấy chục ngọn núi mọc vô số kỳ hoa dị thảo không đếm xuể.
Trong rừng, hàng trăm con khỉ lông vàng nhảy tung tăng.
Mắt của khỉ lông vàng đỏ như máu, nhăn mặt nhe răng, nhìn trông cực kỳ cáu kỉnh, trên đầu mọc những cây nấm lớn bé.
Đợi sau khi nấm trên đầu khỉ lớn, những con khỉ lông vàng này sẽ bị bổ đầu lấy nấm.
Có một vài ngọn núi thậm chí chỉ mọc một cây dược thảo.
Bởi vì không thể sống chung với các loại cỏ dại khác, cho nên trong phương viên mấy dặm không thể có thực vật khác.
Vương Minh lúc này đang chăm sóc ngọn núi này.
Lúc này, một ánh lửa từ phía chân trời lao tới.
Móng vuốt của Âm Hỏa Hàn Nha vô cùng lớn quắp lấy cơ thể của Vương Minh, đồng tử lục bích nhìn chằm chằm hắn ta.
“Ngươi chính là Vương Minh sao?” Âm Nha phát ra giọng nói trầm thấp.
“Tại hạ chính là Vương Minh, đại nhân có chuyện gì sao?” Trong lòng Vương Minh thầm nói không ổn, khí thế của người này hừng hực, nhìn dáng vẻ là không có ý tốt.
Ở chốn hoang vu, đối phương giết hắn ta cũng không có ai biết.
“Ta là chấp sự tuần tra đêm Lý Minh U, bây giờ hỏi ngươi một chuyện, nếu không trả lời tử tế, hừ!”
Âm Nha há miệng phun ra một đạo Âm hỏa, mười trượng mặt đất phía trước bị thiêu rụi.
“Đại nhân cứ nói, tiểu nhân nhất định nói hết những gì mình biết, quyết không che giấu.” Nghe thấy cái tên quen thuộc này, trong lòng Vương Minh siết chặt lại.
Nghe nói Lý Lâm chết ở trong U Minh, tên này chắc không phải đến vì chuyện này chứ? Nhưng bản thân Vương Minh cũng không biết.
“Ngươi có biết Lục Khiêm trốn ở đâu không?”
Móng vuốt của Âm Nha sắc bén, cứa rách da ở cổ Vương Minh, máu tươi rỉ ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất