Chương 54: Tu sĩ luyện thể(1)
Cóc tinh lao thẳng về phía Lục Khiêm như một cỗ chiến xa uy mãnh không gì sánh được.
Mỗi một bước đi đều giẫm ra một cái khe sâu hoắm trên mặt đất với tốc độ cực nhanh khiến người ta hoàn toàn không phản ứng kịp.
“Chân thân của Cóc tinh có sức lực ngàn quân, Lục Khiêm có thể ứng phó được không?”
Khoé miệng của Hàn Băng Ly chảy ra một vệt máu nhìn về phía Lục Khiêm.
Ngoại trừ phi kiếm, Lục Khiêm vẫn còn những thủ đoạn khác như Chiết Chỉ thuật và Hoá Xà pháp, khiến cho người khác thật sự không ngờ tới được.
Nhưng như thế vẫn còn kém một chút so với Cóc tinh đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.
Vu Từ ôm ngực tựa vào một thân cây to, cũng nhìn về bên đó với vẻ mặt lo lắng.
Bây giờ dù hắn ta có lòng nhưng đã không còn sức nữa, đến khí lực để nhấc kiếm lên cũng không có.
Biểu hiện hôm nay của Lục Khiêm quả thật đã lật đổ những nhận thức trước đó của hắn ta về Lục Khiêm.
Thật không ngờ một người lại có thể nắm vững nhiều pháp thuật đến vậy.
Người bình thường một ngày vận công ba lần, dùng hơn hai canh giờ, cộng thêm thời gian ba bốn canh giờ để ngủ, thế là đã hết nửa ngày.
Hơn nữa, vốn chức vụ của Lục Khiêm là chế dược, dùng thời gian còn lại để tu luyện một môn pháp thuật đã xem như là không tệ rồi.
Vốn dĩ y mời chào Lục Khiêm chỉ vì nhìn trúng năng lực chế dược của hắn.
Thật không ngờ bây giờ ngược lại phải nhờ Lục Khiêm mới giữ được tính mạng.
Cóc tinh nhảy lên thật cao rồi nặng nề đạp một chân xuống.
Vầng trăng tròn dường như lại sáng thêm mấy phần, vô số luồng sáng tụ hội lên trên người của Cóc tinh, thân hình của nó phình lớn lên mấy phần.
Uy lực của một cước này lớn đến mức khiến mặt đất hơi chấn động, cát đá tung bay.
“Giết!!”
Tám người giấy, nên gọi là hộ pháp thần tướng, đều giơ cao đao, thương, kiếm, kích, nghênh đón công kích từ chính diện.
Ầm.
Một cước này vừa đạp xuống đã làm chấn động bán kính cả trăm trượng xung quanh, khiến cho mặt đất nứt ra.
Trung tâm nơi Lục Khiêm đứng đã không còn thấy bóng người nữa.
“Hử?”
Vu Từ trừng lớn mắt, chỉ thấy chân của Cóc tinh không hề chạm đất hoàn toàn mà vẫn còn cách mặt đất ba thước, dường như bị cái gì đó chống lại.
Nhìn xuống dưới, hơn nửa thân người tám vị Đại Hộ Pháp Thần Tướng đã lún sâu vào trong đất, hai tay vẫn giơ cao, liều chết không để cho một cước này đạp xuống.
Lục Khiêm nằm sấp xuống đất, nơi khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, hắn phun ra một chữ: “Phá!”
Ầm!
Tam Sát Âm Phù kiếm nổ tung thân kiếm ba thước, đâm thật sâu vào bàn chân của Cóc tinh.
Âm hoả nóng rực điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể.
“A a!!”
Cóc tinh ăn đau thét lớn, vô thức nhấc chân lên.
“Đạo hữu, ta đến giúp ngươi!”
Yến Hưng Liệt nhảy chồm lên thật cao như một con hổ, lòng bàn tay vươn ra móng vuốt sắc bén.
Cắm vào trên lưng Cóc tinh rồi hung hăng cào xuống.
Phụt!
Một mảng lớn máu thịt bị kéo ra.
Bốn con quỷ của Ngũ Thông quan chủ dời một tảng đá đập vào trán của Cóc tinh.
Ngay sau đó là một quầng sáng trắng chói mắt.
Một con yên long trắng như tuyết dài hơn mười thước gào thét xông tới.
Nhìn kỹ sẽ thấy khắp người con yên long này đều do vô số những luồng kiếm khí lạnh lẽo dày đặc tạo thành.
Đi đến đâu đều sẽ khiến tất cả những thứ xung quanh đều tan thành bột mịn.
Sau khi sử dụng chiêu này, sắc mặt của Hàn Băng Ly đã tái nhợt và cả người y bắt đầu lung lay sắp đổ.
Yên long phát ra tiếng gầm chói tai rồi trực tiếp xuyên qua lồng ngực của Cóc tinh.
Ầm!
Thân thể của Cóc tinh ngã xuống đất một cách nặng nề.
Bỗng nhiên, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.
Cóc tinh cũng biến thành bộ dạng con người của Vạn Thọ.
Vạn Thọ khoác bạch y, khuôn mặt anh tuấn, dựa người vào một tảng đá lớn, trông vô cùng tuấn dật tiêu sái.
Thật ra đây không phải là hoá hình, mà là huyễn tượng.
Có lẽ là muốn để bản thân trước khi chết còn giữ được chút thể diện.
Nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, từ khi mới tu luyện cho tới bây giờ, đã trải qua biết bao đau khổ mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
Hôm nay hết thảy đã tan thành mây khói, mọi thứ trở về không.
Vạn Thọ đắm chìm trong bi ai rồi phun ra ngụm lớn máu tươi, nhuộm đỏ cả y phục.
“Vì sao? Cao thủ của Thông U quan vì tu luyện pháp thuật mà đồ sát cả thành trì, mấy chục năm nay ta cũng chỉ giết ngàn người, đây đều là vì sinh tồn, cớ gì cứ phải đến gây phiền phức cho ta?”
Vạn Thọ tự mình lẩm bẩm, nhìn Lục Khiêm đang chậm rãi bước đến với vẻ bình tĩnh.
Sự trôi đi của sinh mệnh cũng cuốn đi những mối cừu hận và nỗi bất cam của hắn ta, trong lòng chỉ còn sót lại sự bình tĩnh.
“Ta không biết.” Lục Khiêm ngập ngừng, chẳng biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào: “Có lẽ là do mạnh được yếu thua.”
“Hay cho cái gọi là mạnh được yếu thua, ha ha.”