Chương 56: Tiêu Dao Quỷ Quân(1)
Lục Khiêm càng muốn gọi việc luyện thể này là “yêu hoá” hơn.
Một vài tu sĩ luyện thể trên người không có yêu huyết nên đành phải tìm một con đường khác đó là cướp đoạt huyết mạch.
Chắc chắn Kim Dương đã làm cách này.
Hắn ta đã nhìn trúng Kim Thiềm huyết trên người Cóc tinh, do tuổi già sức yếu vì thế đành mượn tay bọn họ để giết Vạn Thọ.
Lực lượng của yêu đan kích phát, hư ảnh của con cóc màu vàng kim xuất hiện trên bầu trời.
“Chuyện gì vậy, cơ thể của ta thật nóng!”
“Ta không động đậy được!”
Mọi người đều cảm thấy cả người vô lực, khí huyết cuộn trào như muốn trào ra khỏi người ngay tức khắc.
Lục Khiêm nhìn Kim Dương hắt cho hắn ta một chậu nước lạnh: “Phải rồi, quên nói cho ngươi biết, ta đã thêm một vài thứ trên trán của Nhân Diện Đào Hoa Phục Thần Tề đã đưa cho ngươi ban nãy, bây giờ đã sắp đến thời gian rồi.”
“Cái gì! Trán… A!” Kim Dương cả kinh, bỗng thấy đau nhói nơi lồng ngực, chân khí bỗng chốc mất khống chế.
“Cái gì?” Kim Dương hoảng hốt tột độ, huyệt chiên trung của hắn ta đau đớn một trận, chân khí bắt đầu mất khống chế.
Nếu là bình thường rơi vào tình huống tẩu hỏa nhập ma thế này, phần lớn hắn ta sẽ ngồi xuống điều tức một lần.
Nhưng bây giờ lại không được.
Đứng giữa trận pháp, chỉ kéo một sợi tóc cũng sẽ khiến cả người rung động.
Ầm!
Trận pháp đỏ thẫm chợt lóe chợt tắt, hình ảnh Kim Thiềm trên không trung biến mất triệt để, tan thành sao sáng khắp trời.
Năng lượng tiêu tán bùng nổ.
Trong khoảnh khắc ấy cả bầu trời ngập trong sắc đỏ.
Bóng dáng của Kim Dương tựa như một miếng giẻ rách bay lên trời, rồi lại nặng nề rơi xuống đất.
“Ha ha ha!!” Lục Khiêm bỗng dưng cười phá lên, sự vui sướng trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Sau đó hắn dùng một chút chân khí cuối cùng triệu hoán ra một người giấy.
Người giấy đến nhìn xem tên đó đã chết hay chưa, chưa chết thì bổ thêm một đao.
Trước tiên là chặt thành tám khúc, sau đó muốn châm chọc thế nào thì châm chọc thế đó.
Vẫn phải hiểu đạo lý nhân vật phản diện chết do nói nhiều.
Vèo!
Một luồng sáng màu đỏ xông thẳng lên trời tựa như một con cá linh động lóe đến trước mặt Lục Khiêm, nhập vào trán hắn.
“Ha ha, lão phu vẫn còn hậu chiêu, cơ thể này của ngươi, lão phu muốn lấy.” Ánh sáng màu đỏ truyền đến một ý niệm, chính là một tia thần niệm của Kim Dương.
Tốc độ của ánh sáng màu đỏ quá nhanh, Lục Khiêm căn bản không phản ứng kịp.
Không phải khinh địch, đối mặt với cao thủ Luyện Khí hậu kỳ.
Những gì nên làm hắn đều đã làm hết lão hồ ly này có nhiều hậu chiêu đến vậy hắn quả thực không thể làm gì hơn nữa.
Ánh sáng màu đỏ tiến vào trong não hải, Lục Khiêm ngay lập tức cảm giác được một ý niệm cường đại từ bên ngoài tiến vào trong đầu hắn muốn làm chim cưu chiếm tổ chim khách.
Bản thân hắn hiện tại hoàn toàn không có sức lực chống cự.
Thức hải, là một vùng hỗn độn hắc ám mênh mông, không biết sâu cạn, chẳng hay thời gian.
Kim Dương dần dần cảm giác được thân thể này, đang từng bước dung hòa với thần niệm, tự nhiên nảy sinh một loại cảm giác khống chế.
“Cơ thể này cũng bình thường, nhưng miễn cưỡng đủ dùng.” Kim Dương thầm nghĩ, sau đó trong lòng lóe lên một tia oán hận: “Chờ lão phu ra ngoài, nhất định sẽ băm các ngươi ra thành tám khúc.”
Nhớ lại một đời hắn ta thật sự đã trải qua nhiều gập ghềnh nhấp nhô nhiều sự thay đổi chóng vánh.
Hắn ta hận Lục Khiêm nhất, vào thời khắc quan trọng nhất đã khiến bản thân thất bại trong gang tấc.
Ước gì có thể lột da rút gân, để linh hồn hắn rơi vào âm hoả thiêu đốt ba trăm năm.
Đương nhiên, bây giờ thân thể này đã là của mình, không thể nào tự rút gân của chính mình được.
Lúc đang suy nghĩ thì ý niệm của Kim Dương đã vào nơi sâu nhất trong thức hải, chỉ có chiếm lĩnh được nơi này thì mới có thể chân chính khống chế cơ thể.
Mọi chuyện đã đến bước này rõ ràng Lục Khiêm đã không còn cách nào lật ngược tình thế nữa.
Mặc dù vấp phải khó khăn nhưng hắn ta vẫn là người thắng cuối cùng.
Đoạt xá một cơ thể chỉ có thể dùng được bảy năm, dù sao cũng là kẻ ngoại lai.
Trong thời gian bảy năm này hắn ta sẽ tiếp tục tìm kiếm phương pháp kéo dài sinh mạng khác.
Chuyện gì cũng đều có thể làm được.
“Hử? Đây là hình ảnh gì?”
Tiến vào nơi sâu nhất trong thức hải, hoàn cảnh bỗng trở nên không bình thường.
Trong thế giới mịt mù tăm tối, đại địa xám xịt mênh mông có một dòng sông hoàng kim dài óng ánh vắt ngang qua.
Nước sông hoàng kim chậm rãi chảy xuôi nối liền xưa và nay.
Nơi sâu trong thức hải chứa đựng huyễn tưởng chân thật nhất tốt đẹp nhất trong tận đáy lòng của con người.
Phần lớn là thế giới tràn ngập hương hoa và tiếng chim, hoặc là các loại sự vật mà mình khát vọng nhất.
Cho dù là kẻ đại gian đại ác thì nội tâm cũng có một mảnh thuần khiết.
Vì sao của Lục Khiêm lại như thế này, chẳng lẽ kẻ này thật sự u ám đến vậy?