Chương 76: Sống mái với nhau(1)
Đến khi đã chạy mệt thì lập tức dừng lại, dùng giấy Thi Mao cắt ra một con ngựa giấy, rồi ngồi lên người nó rời đi.
Khi trở lại sơn động.
Lục Khiêm cởi hết quần áo, ném xuống dưới tàng cây, rồi mặc quần áo mới. Sau đó lại đốt lửa thiêu hủy sơn động.
Lục Khiêm lấy một tờ giấy tinh xảo ra để gấp chim nhỏ từ trong túi. Rồi lại lấy nhãn cầu trân quý nhất của cóc Tinh để điểm mắt cho chim.
Vù!
Một trận gió mạnh thổi qua.
Một con bồ câu giấy trắng như tuyết với đôi mắt đen nhánh xuất hiện trên nền đất trống.
Chiều dài khi giương cánh đạt hơn năm trượng, hoàn toàn là một con quái vật khổng lồ.
Lục Khiêm leo lên vai chim.
Vù!
Gió mạnh nổi lên!
Bồ câu trắng bay cao lên không trung.
Lục Khiêm leo lên lưng chim không nói một lời, hắn đã tính trước rồi. Con chim này chính là át chủ bài trong chuyến rời núi này của hắn.
Có rất ít phương pháp để bay ở Luyện Khí kỳ.
Chỉ khi đạt đến Dưỡng Thần kỳ, âm thần thoát xác bám vào trên vật thể, thì mới có nhiều phương pháp để bay hơn, ví dụ như ngự kiếm phi hành vân vân.
“Chắc hẳn các ngươi sẽ không nghĩ là ta bay về đâu.” Lục Khiêm thầm nghĩ trong lòng.
Thật ra đây cũng là lần đầu Lục Khiêm bay.
Trước đó trong lòng hắn vẫn không chắc lắm.
Dù sao chim giấy cũng nhẹ, nên mức chịu tải nhẹ. Nếu muốn chở một người bay đi thì nhất định phải sải rộng đôi cánh.
Sau khi hình thể to ra, mức tiêu hao chân khí cũng tăng lên gấp đôi.
Cho dù hắn có Chân Thủy chi lực hồn hậu như vậy, thì vẫn không thể chèo chống nổi.
Chắc chỉ có thể bay khoảng một hai trăm dặm.
Trên đường đi hắn cũng nhìn lại tình hình, nếu thật sự không ổn thì ăn Thiên Nhiên tán đã mua ở trong quan, bổ sung chân khí ngay lập tức, còn Thi Độc đan nhỏ nhoi, khi về chỉ cần phất tay là giải được.
Nhưng Lục Khiêm cũng không nhất thiết phải trở về ngay bây giờ. Dù sao hắn luôn cảm thấy đám người Lý Lâm vẫn còn chiêu ở phía sau, có thể chặn giết bản thân ở trên đường. Vì thế cũng dứt khoát tránh đi mười ngày nửa tháng rồi trở về.
Tại U Dạ thành.
Lúc này trong thành hoàn toàn hỗn loạn.
Hai vị thủ lĩnh của một trong ba gia tộc lớn chật vật chạy về, thương tích trên người không hề nhẹ, sau khi về thì cực kỳ nổi giận, lật tung cả thành, dường như đang muốn tìm một người tên là Lý Lâm.
Tại phủ thành chủ, Mã Hằng thay một bộ quần áo mới tinh, phía cánh tay phải lại trống trơn.
Về phần Giả Đạo thì nửa bên mặt đều là máu thịt lẫn lộn.
Cũng may Ngạo Nhân đã bị thương nặng, cho nên bọn họ mới may mắn thoát khỏi nơi đó.
“Tìm, không cần biết phải trả giá lớn cỡ nào, tìm Lý Lâm về đây!!” Hai mắt Mã Hằng đỏ bừng, ném bể cái ly.
Sau đó lại nhìn về phía mấy đạo hữu khác.
“Xin nhờ các vị, chỉ cần tìm được Lý Lâm, lấy thần dược trở về, lão phu tình nguyện giao ra toàn bộ tài sản.”
“Đạo hữu không cần làm vậy, nhất định tại hạ sẽ giúp đỡ hết mình.”
“Nhất định sẽ giúp đạo hữu tìm được người này.”
Mọi người đều vỗ ngực bảo đảm, nhưng trong lòng mỗi người lại có ý nghĩ riêng.
Mã Hằng cũng biết tâm tư của mọi người, không có ai mà không động lòng đối với bảo vật.
Không còn cách nào khác, ít nhất phải lấy bảo vật về trước, rồi hẵng tính đến chuyện khác.
Nhất định ông ta phải có được thứ này, nhất định phải có được!
Mã Hằng đã buông thả nhiều năm, mặc dù là Luyện Khí hậu kỳ, nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ, khoảng cách đạt đến Dưỡng Thần kỳ vẫn còn kém rất xa.
Sự xuất hiện của Hỏa Táo khiến nội tâm yên lặng của ông ta lại trở nên nhộn nhạo.
Nghĩ đến đây, Mã Hằng thầm đọc chú ngữ.
Trong hư không ngưng tụ ra một người chồn.
“Hoàng Đại Tiên, tại hạ mời ngươi tìm một người…”
Mũi chồn ngửi ngửi, chỉ móng vuốt về phía đông nam.
“Đi!”
Hai mắt của Mã Hằng lộ ra tia sáng hung bạo.
Cả đám người đều dồn hết sức.
…
Tại khu rừng sâu thẳm, một mùi ẩm ướt cứ quanh quẩn trong không khí.
Sương mù dày đặc lan ra toàn bộ khu rừng, mơ hồ có thể thấy được quỷ ảnh ở bên trong.
Trong mấy quỷ ảnh này, có một quỷ ảnh hơi giống Lý Lâm vài phần.
Người này đúng là Lý Lâm.
Sau khi Lục Khiêm xuống núi, Lý Lâm lập tức muốn ra tay diệt trừ người này.
Nhưng không ngờ Lục Khiêm lại rất ma mãnh, dám xuống núi mà không thấy được bóng người luôn.
Hắn ta phái người đến chợ Quỷ U Dạ, cũng không nghe thấy tin tức của Lục Khiêm.
Rơi vào đường cùng, hắn ta đành phải chờ ở con đường nhất định phải đi khi quay về núi.
Cho dù như thế nào, Lục Khiêm cũng sẽ trở lại thôi, trừ khí là hắn muốn chạy trốn.
Chỉ cần là đệ tử không phạm sai lầm lớn, thì hầu như không có ai muốn trốn.
Tài nguyên bên trong quan, không phải là thứ một tán tu nho nhỏ có thể thu gom được, mà là từ quá trình tích lũy mấy trăm năm.