Chương 103: Bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh lại ở phía sau
Vốn dĩ Lung Yên lão tổ đã hơi thất vọng nhưng vừa nghe thấy câu này thì hai mắt lại sáng lên, thấp giọng nói: "Thủ Triết, ngươi chuẩn bị làm thế nào?"
...
Lúc chạng vạng, trời đã sắp sẫm tối. Trên phố tán tu, các cửa hàng đã bắt đầu lục tục thu dọn. Tên tán tu bán trân châu đó cũng chuẩn bị dọn sạp nghỉ, đồ vật mấy ngày không bán được cũng bình thường.
Lúc này, một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi thô kệch, râu ria lởm chởm xuất hiện trước quầy hàng, khí thế bất phàm, phủi tay nói: "Ta mua hết số trân châu này."
Trong lúc thanh toán, "không cẩn thận" lộ ra một xấp kim phiếu, số kim phiếu vàng rực đó cực kỳ mê người, dĩ nhiên mỗi một tờ đều là đại phiếu 100 Càn Kim, nhìn sơ qua sẽ không ít hơn ngàn Càn Kim.
Lúc tán tu bị kinh hãi, ánh mắt tràn ngập vẻ tham lam. Đối với cơ nghiệp của Huyền Vũ gia tộc mà nói, hơn nghìn Càn Kim đều là một con số khổng lồ, huống chi là tán tu.
Chuyện sau đó không cần nghĩ cũng biết. Tán tu đó nhìn chằm chằm người đàn ông thô kệch, nhiệt tình mời hắn ăn cơm uống rượu, sau khi có mấy li vào bụng, dò la ra "lai lịch" cơ bản của người đàn ông thô kệch đó, hóa ra là người "mới phát tài" ở chỗ khác, mới chạy đến Bạch Đảo vệ tị nạn.
Sau một trận ăn uống linh đình, hai người thận thiện với nhau tựa như là huynh đệ kết nghĩa. Sau khi rượu chè no nê, người đàn ông thô kệch gợi ý thủ dương, liệu có nơi nào "chơi chút" không? Tán tu vỗ ngực đảm bảo có chỗ tốt, sau khi thanh toán liền dẫn người đàn ông thô kệch đó băng qua phố lớn ngõ nhỏ.
*Thủ dương: dục vọng mãnh liệt muốn làm chuyện gì đó.
Cuối cùng, dừng chân tại một ngõ nhỏ cực kỳ hẻo lánh âm u, "tán tu" lộ ra răng nanh dữ tợn, người có Luyện Khí cảnh tầng bảy đỉnh phong như hắn chỉ vì đối phó với một tên Luyện Khí cảnh tầng 4 nhỏ nhoi mà cất công kéo đến một tên đồng bọn có Luyện Khí cảnh tầng 6.
Như vậy, tất nhiên là chắc chắn không xảy ra sai sót rồi.
Chỉ đáng tiếc bọ ngựa bắt ve sầu và chim vàng anh lại ở phía sau.
Lúc bọn họ cười tham lam ra tay với "tên đàn ông thô kệch" đã say bí tỉ, một cổ kiếm quang mờ ảo như khói lặng lẽ xuất hiện, dùng phương thức đánh lén, chớp mắt chém liền hai người.
Hai tên đó, nào có ngờ đến sẽ có cường giả Linh Đài cảnh dùng linh khí đánh lén, ngay cả phản ứng cũng không có, cứ thế chầu trời. Người đàn ông thô kệch kia nhìn thấy cũng toát mồ hôi đầm đìa, hai chân vấn víu vào nhau.
"Lão tổ, người không sao chứ?" Vương Thủ Triết chạy tới từ phía xa, dựa vào khí tức hơi hỗn loạn của Lung Yên lão tổ mà lo lắng hỏi. Tu vi của hắn yếu hơn tên tán tu nửa bậc, không dám tiến quá gần vì sợ bị phát hiện.
Nhưng hắn cũng kinh hãi trong lòng, Linh Đài lão tổ dùng phương thức đánh lén Luyện Khí cảnh, nếu không ngoài dự đoán, e rằng cái tên Luyện Khí cảnh thật sự đã chết không nghi ngờ.
"Không sao, ta rất ổn." Trong một vài nhịp thở, Lung Yên lão tổ tạm thời áp chế được phản phệ của sát độc trong cơ thể, trong ánh mắt hơi phiếm hồng, dĩ nhiên là xả được cơn giận.
"Vương Trung, mau chóng thu dọn chiến lợi phẩm." Vương Thủ Triết ra lệnh cho Vương Trung, cùng dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn chiến lợi phẩm, sau đó đi cùng lão tổ, ba người mau chóng biến mất trong màn đêm.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong màn đêm chỉ còn lại hai thi thể.
Chẳng mấy chốc, đám người ở trong tiền phòng nội viện của tửu lâu, Vương Trung trên đường đã nhanh chóng thay đồ, đặt chiến lợi phẩm thu dọn được và số Càn Kim dùng làm mồi nhử trên bàn, giọng nói hơi run rẩy nói: "Gia chủ, may mắn không làm nhục mệnh."
Tất nhiên đối với gia tướng Vương Trung mà nói thì vụ việc hôm nay có hơi nguy hiểm, kích thích quá mức.
"Vương Trung, ngươi làm tốt lắm." Vương Thủ Triết khen tặng một câu, sau đó nghiêm mặt nói, "Nhưng chuyện này ngươi phải nhớ giữ bí mật, chính là đồng bọn của đám tặc tử Quỷ Vực này đả thương Lung Yên lão tổ lúc trước, chúng ta thế này là đang báo thù rửa hận."
Hắn rất hài lòng với hiệu quả chấp hành nhiệm vụ của Vương Trung. Trong hai vị gia tướng đi theo, thiên phú và thực lực của Vương Dũng đều mạnh hơn một chút, nhưng loại nhiệm vụ có độ khó thế này thì Vương Trung lại thông minh bình tĩnh hơn.
Từ nhỏ, Vương Trung đã nghe truyền thuyết về sự cống hiến đối với gia tộc của Lung Yên lão tổ mà lớn lên, cho nên vô cùng sùng bái lão tổ, trong mắt lập tức lộ ra vẻ thù hận: "Đám tặc tử này chết không đáng tiếc, gia chủ ngài yên tâm, chuyện này thuộc hạ sống để bụng chết mang theo."
Sau đó, Vương Thủ Triết vung tay lên, thưởng cho hắn 20 Càn Kim. Vương Trung vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, bái tạ xong liền rời đi.
Lúc chỉ còn lại hai người Vương Thủ Triết và Lung Yên lão tổ, Vương Thủ Triết đặt một số chiến lợi phẩm khác lên trên bàn, bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ.