Chương 163: Đừng Quấy Rầy Bản Tiểu Thư Vì Gia Tộc Quật Khởi Mà Cố Gắng (1)
“Những người kia, đều là bình dân Bình An trấn chúng ta.” Vương Thủ Triết cười nói:
“Chắc hẳn, đều là nghe được tin tức Vương thị ta chiêu mộ, đến đây hưởng ứng.”
“Nhiều người như vậy đến đây hưởng ứng chiêu mộ?” Liễu Viễn Duệ giật mình không thôi:
“Thủ Triết huynh, Vương thị bỏ ra tiền công cao sao? Ngừng xe một chút, ta muốn nhìn xem.”
Lòng hiếu kỳ của hắn lập tức tăng lên, công trình nạo vét lấp đất này vốn là công trình khổng lồ, nếu như lại đề cao giá tiền công mà nói, hao tổn của cải kia thật là quá lớn, Vương thị làm sao gồng gánh nổi?
Nếu Liễu Viễn Duệ đã muốn nhìn, đương nhiên Vương Thủ Triết sẽ không ngăn cản, dặn dò Vương Lão Thực dừng xe. Gia tướng còn lại cũng đều nhao nhao dừng lại, hộ vệ tại xung quanh xe ngựa.
Khí thế như vậy, tất nhiên khiến những thường dân kia không dám tới, chỉ có thể lách qua xa xa, đi về phía lều tập kết.
“Mọi người không nên chen lấn, từng người tới báo danh.” Hai đại nam hài mười bốn mười lăm tuổi, bộ dáng còn có chút non nớt, đang bảo đảm trật tự:
“Vương thị chúng ta dĩ công đại chẩn (trả công theo sức lao động), thù lao hậu đãi, chỉ cần chịu làm chuyện, cam đoan cả nhà chư vị đều có thể đủ tiền ăn cơm.”
“Tới tới tới, tới nơi đây đăng ký. Vương thị ta thu nhận công nhân, bao ăn bao ở.” Lại có hai tiểu nữ hài, phân biệt bày ra 2 cái bàn, bắt đầu đăng ký danh sách cho người hưởng ứng chiêu mộ:
“Thanh niên trai tráng 16 tuổi đến 40 tuổi, giá tiền công lao động mỗi tháng là nửa gánh gạo cũ, phụ nữ khỏe mạnh mỗi tháng lĩnh 20 cân gạo cũ, thiếu niên 12 tuổi đến 16 tuổi, mỗi tháng lĩnh 20 cân.”
Hai tiểu nữ hài đều ăn nói rõ ràng, tay chân lanh lẹ đi đăng ký cho người ta. Giống như là giảng thích cho từng người quá phiền phức, dứt khoát tìm một tiểu hỏa tử chi thứ thông minh, ở một bên lặp lại câu nói này một trăm lần.
Còn về chuyện dựng lên bảng quảng cáo gì đó, hai cô nương còn không có ngu như vậy, tuyệt đại bộ phận tá điền và trung nông, trên cơ bản đều không biết chữ.
Mấy người trẻ tuổi này, dĩ nhiên chính là các đệ đệ muội muội của Vương Thủ Triết. Chuyện lớn trong gia tộc như thế, Vương Thủ Triết cũng không muốn để cho bọn họ đều rảnh rỗi, đều cùng nhau tham dự hết, có trợ giúp cho việc rèn luyện bọn họ.
Cho dù là khởi động đại công trình, cùng với các sự kiện dĩ công đại chẩn đều sẽ có trợ giúp rèn luyện cảm giác vinh dự đối với gia tộc, cùng với thế giới quan đúng đắn của bọn hắn.
“Ngươi nói tên, quê quán, có mang theo văn thư hộ tịch không?” Cho dù là Vương Lạc Thu tương lai muốn “Đồ thần diệt phật”, lúc này vẻ mặt cũng thành thật làm việc, đăng ký cho mỗi một người đến đây hưởng ứng chiêu mộ.
Tuy nhiên, ánh mắt của nàng sắc bén nghiêm túc, giống như đang xem kĩ từng người, một bộ tư thế bản cô nương kiên quyết không buông tha cho người có lòng bất lương.
“Tiểu nhân là u Dương Cẩu Thặng, thôn dân thôn Liễu Tử Câu của Bình An trấn.” Một tiểu hỏa tử mặt vàng người gầy, run rẩy đưa văn thư hộ tịch ra.
“Ngươi mới 15 tuổi? Chỉ có thể coi là nửa công, mỗi tháng nhận 20 cân gạo cũ.” Vương Lạc Thu nói.
“A, cô nương.” u Dương Cẩu Thặng một mặt thất vọng, cầu khẩn nói:
“Cô nhìn cơ thể ta rất cường tráng, đã quen làm việc cực khổ, có thể tính nửa gánh hay không. Mẫu thân của ta ở nhà, đã hai ngày không có hạt gạo vào bụng.”
“Không được, quy củ chính là quy củ.” Mặc dù Vương Lạc Thu nhỏ, cũng rất nói nguyên tắc:
“Tuy nhiên, chúng ta bao ăn bao ở. Ta còn có thể dự chi cho ngươi 20 cân gạo cũ, bảo đảm mẫu thân ngươi không chết đói.”
“Đa tạ, đa tạ cô nương.” u Dương Cẩu Thặng liên tục bái tạ, vui vẻ đến nước mắt đều rơi xuống.
“Cầm hai khối trúc bài này, có thể lĩnh 20 cân lương thực cũ.” Vương Lạc Thu cho hắn hai khối lệnh bài:
“Nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi ngươi liền muốn dụng công, sau khi tan việc lại lĩnh lương thực. Còn nữa, làm việc thật tốt cho bản cô nương, nếu như ngươi thật sự có biểu hiện tốt, bản tiểu thư cho ngươi một công việc.”
“Vâng, tiểu nhân nhất định không lười biếng.” u Dương Cẩu Thặng cầm hai khối trúc bài, trân quý giống như là cầm hai cái mạng vậy.
“Cầm thẻ làm việc này, bên kia có lều cháo, dùng thẻ làm việc có thể ăn cháo miễn phí.” Sau khi Vương Lạc Thu đăng ký xong thẻ làm việc, một mặt nghiêm túc xua tay đuổi người:
“Đi đi, chớ trì hoãn bản tiểu thư làm việc. Người tiếp theo, họ tên, quê quán, tuổi tác!”
u Dương Cẩu Thặng cầm thẻ làm việc và hai khối trúc bài lĩnh lúa, thiên ân vạn tạ rồi rời khỏi.
Phong cách của Vương Lạc Thu cực kỳ trơn tru, chưa từng dây dưa dài dòng, thường thường hai ba câu liền xong một người.
“Vương Lạc Tĩnh, ngươi lằng nhà lằng nhằng làm cái gì đó? Làm việc có thể dùng chút tâm hay không.” Vương Lạc Thu quay đầu một nhìn, thiếu chút nữa tức chết đi qua, nàng cũng đã giải quyết 5 người, Vương Lạc Tĩnh vẫn còn đang dây dưa không ngớt cùng người hưởng ứng chiêu mộ thứ hai.
Không nhìn nổi, nàng trực tiếp đi qua, liếc nhìn nam tử trẻ tuổi dáng dấp trắng trẻo ốm yếu kia, lấy văn thư hộ tịch nhìn:
“Người đọc sách?”
“Chính là tiểu sinh.” Nam tử trẻ tuổi kia khẽ gật đầu, rất có một chút ngạo sắc.
“Ngươi thế này lao động được sao?” Vương Lạc Thu nghi ngờ.
“Tiểu sinh chính là người đọc sách, há có thể làm những công việc khổ cực kia?” Nam tử trẻ tuổi nói:
“Tiểu sinh đọc đủ thứ thi thư điển tịch, có thể làm giám sát, mỗi tháng chỉ cần tiền thù lao mười gánh lương thực.”