Chương 166: Đáp Lễ Từ Vị Hôn Thê (2)
Trên xe ngựa.
“Thủ Triết huynh, muội muội của huynh thật đúng là quá hoạt bát.” Liễu Viễn Duệ vẫn như cũ có chút chột dạ, hắn là đích thứ tử, không phải đặc biệt thích tu luyện, cũng không tới phiên hắn đi Linh Đài chi lộ.
Bởi vậy, bình thường hắn cũng tự xưng là người đọc sách, xem trọng sự nhã nhặn. Lại không nghĩ, muội muội của Vương Thủ Triết một người càng hung tàn hơn so với một người.
“Ha ha, Viễn Duệ à, hình như Nhược Lôi muội muội ẩn giấu đi khí tức?” Vương Thủ Triết nói sang chuyện khác:
“Ta nhìn không thấu tu vi của nàng.”
Nhìn không thấu tu vi có hai loại, một loại chính là tu vi cao hơn hắn một mảng lớn. Thứ hai, chính là dùng phương pháp gì ẩn giấu đi khí tức.
“Chuyện này...” Liễu Viễn Duệ do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng nói:
“Thủ Triết huynh cũng coi như là người một nhà, không sai, Nhược Lôi nhà chúng ta có thiên phú tu luyện không tệ, từ nhỏ đã được Huyên Phù lão tổ xem trọng. Chỉ là không muốn bại lộ tiến độ tu vi của nàng, bởi vậy lão tổ đã ban bảo vật có thể ẩn giấu khí tức cho nàng. Chờ thêm 2 năm nữa, lão tổ sẽ mang nàng tới Học Cung.”
Mặc dù Vương Thủ Triết đã có chút ngờ tới, nhưng lúc xác thực được suy nghĩ trong lòng, vẫn như cũ có chút giật mình và hâm mộ:
“Chúc mừng Viễn Duệ, khí vận của Liễu thị các ngươi thật đúng là không tệ.”
Có thể được Huyên Phù lão tổ coi trọng như thế, tất nhiên Liễu Nhược Lôi có tư chất và tiềm lực không kém hơn bà. Có tài nguyên của Học Cung, lại thêm gia tộc phụ cấp, chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tương lai nhất định là một Linh Đài cảnh.
Đặt chân lên Học Cung chi lộ, là sự tình tha thiết ước mơ của một vài thế gia tầng dưới chót. Học Cung không thể so với gia tộc, bên kia có võ đài cùng với tài nguyên càng rộng lớn hơn. Tương lai phát triển của dòng dõi gia tộc cũng sẽ trở nên không thể đo lường.
Chỉ là Học Cung quản thúc rất nghiêm ngặt đối với đệ tử tinh anh, có thể ra sức cho gia tộc ở một mức độ nào đó, đền đáp một chút cho gia tộc, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Học Cung. Học Cung hao tốn lượng lớn tài nguyên và lão sư cật lực dạy bảo, cũng không phải là vì bồi dưỡng nhân tài cho thế gia, cống hiến cho thế gia.
Đây cũng là đạo lý mà trước kia Lung Yên lão tổ muốn trở về gia tộc trấn thủ trường kỳ, phải cần từ bỏ thân phận đệ tử tinh anh.
Hơn nữa Lung Yên lão tổ làm như vậy, hầu như tương đương với phản bội Học Cung, cuối cùng Học Cung cũng mở một mắt nhắm một mắt không có truy cứu nàng, đã xem như rất hết tình hết nghĩa, ở trong đó tất nhiên có lão sư của nàng hòa giải.
Nhưng kể cả Tử Phủ Học Cung có quy củ sâm nghiêm, phần lớn thế gia thời điểm gia tộc xuất hiện một thiên tài, vẫn sẽ nghĩ biện pháp đưa tới Tử Phủ Học Cung. Điều này để tạo thành cục diện gia tộc đang có người bên trong Học Cung, ngoài sáng trong tối, các thế gia khác cũng sẽ cố kỵ và tôn trọng hơn mấy phần.
Bởi vì không ai có thể tưởng tượng được, tương lai tử đệ gia tộc kia đến cùng có thể phát triển đến một bước nào, nếu như có thể thành tựu Thiên Nhân cảnh, toàn gia tộc liền sẽ thơm lây, ít nhất có thể bảo hộ gia tộc mấy trăm năm.
Mà trong quá trình này, gia tộc cũng chưa chắc không có khả năng dần dần lên chức thành Thiên Nhân thế gia.
Căn cứ theo những gì mà Vương Thủ Triết biết, phàm là Thiên Nhân thế gia, liền không có khả năng không có ai đang trong Học Cung, hơn nữa hơn phân nửa còn không chỉ có một người.
Lời ong tiếng ve tạm thời không đề cập tới.
Vương Thủ Triết và Liễu Viễn Duệ cùng đến chủ trạch, dựa theo quy củ lễ tiết, hắn đi bái kiến Công Tôn Huệ.
Mặc dù Sơn âm Liễu thị và Sơn Dương Công Tôn thị bởi vì vấn đề cùng một sơn mạch khoáng sản, song phương ít nhiều có thù ghét. Nhưng lễ tiết vẫn khó tránh khỏi, huống chi bây giờ Công Tôn Huệ là chủ mẫu Vương thị.
Mà Công Tôn Huệ cũng mặc chính trang hoa lệ, tại trong sảnh chính chủ trạch tiếp kiến Liễu Viễn Duệ.
Sau một hồi hàn huyên, Liễu Viễn Duệ bày tỏ muốn đi tiếp kiến Lung Yên lão tổ.
“Viễn Duệ đừng vội.” Công Tôn Huệ cười nói:
“Chúng ta còn phải chờ một người, sau đó cùng tới Lung Yên Cư.”
Tuy Liễu Viễn Duệ có thắc mắc, lại nhanh chóng dằn xuống lòng hiếu kỳ, uống trà nói chuyện với Vương Thủ Triết:
“Thủ Triết huynh, lần này ta đến đây tiếp kiến. Thứ nhất, chính là muốn thay gia tộc cảm tạ huynh tại thời điểm trùng tai, điều động gia tướng sớm thông báo cho chúng ta. Thứ hai, chính là được tỷ tỷ ủy thác, đưa tới một phần hoàn lễ cho Thủ Triết huynh.”
Nói xong, Liễu Viễn Duệ móc ra hai phần danh sách quà tặng dâng lên.
Lúc đó, Vương Thủ Triết phát hiện dấu hiệu trùng tai, trước tiên viết thư thông báo cho tất cả gia tộc có quan hệ thông gia.
Phần tình cảm này, nếu như Liễu thị làm như không thấy, vậy thì quá không để Vương thị ở trong mắt rồi. Có thể trực tiếp phái ra sứ giả, đồng thời đưa lên tạ lễ, cũng biểu thị rằng bọn họ nhận phần nhân tình này.
Còn về cá nhân Liễu Nhược Lam tiến hành đáp lễ, đó là bởi vì lúc trước theo đề nghị của Công Tôn Huệ, Vương Thủ Triết đã lựa ra mấy bộ phận tốt nhất của đầu Đông Hải Tiễn Kỳ kia giữ đông, đưa cho Liễu Nhược Lam nếm thử.
Mà Liễu Nhược Lam đáp lễ, cũng là một phần linh trà gọi là Vân Vụ Linh Chủng, khoảng chừng cỡ ba lượng.
Phần Vân Vụ Linh Chủng đáp lễ này, khiến Vương Thủ Triết cảm thấy vui mừng, đồng thời cũng sinh ra hảo cảm hơn đối với Liễu Nhược Lam.
Nàng lựa chọn phần đáp lễ này là linh trà thanh lịch, cũng chính là một trong các tài nguyên khan hiếm mà người đi Linh Đài chi lộ như Vương Thủ Triết cần. Đồng thời, giá trị của nó không kém bao nhiêu so với những Linh ngư mà Vương Thủ Triết đưa đi kia, tức không nhiều cũng không ít.
Loại đáp lễ này, khiến người ta cảm thấy thoải mái trong lòng. Cũng có thể từ trong đó suy ra, nàng đã tốn không ít tâm tư đối với phần đáp lễ này.
Mặc dù không có nói thêm nhiều lời, lại có thể cảm nhận được nàng xem trọng cùng với mong đợi về tương lai của hắn.