Chương 194: Hao danh vọng! Liều mạng hao (2)
Bọn hắn càng buồn nôn, trong lòng Vương Thủ Triết lại càng cảm thấy thoải mái đến cực điểm.
Xoát danh vọng!
Ta đang đứng ở đạo đức trên cao, ta muốn kéo hai vạn con dân trấn áp các ngươi. Mặc kệ bọn hắn có phục hay không, mục đích của Vương Thủ Triết đều đã đạt được.
Hôm nay bọn hắn dám can đảm đến chủ trạch Vương thị nháo sự, liền phải chuẩn bị tốt tâm lý đóng vai một đám “Quái danh vọng”.
Từ đầu tới đuôi, Vương Thủ Triết đang làm giảm danh vọng của bọn hắn, hơn nữa còn là tiêu hao từng cơn sóng liên tiếp.
Đuổi kịp rồi há có thể dễ dàng buông tay, từ trong ra ngoài, liều mạng làm giảm danh vọng của bọn hắn.
Nếu không phải đang bận diễn xuất, Vương Thủ Triết rất muốn lấy quyển sổ nhỏ hệ thống ra, điều chỉnh đánh giá số liệu giá trị danh vọng cá nhân và danh vọng gia tộc, tăng lên trên phạm vi lớn.
Chí ít một cột【 Trấn Vọng 】 này đã sắp phá trần, rót đầy 100 điểm.
Bá Quân và Tri Đức lão tổ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự hối hận trong ánh mắt đối phương.
Nếu như sớm biết chuyện sát nhập, thôn tính thổ địa kia sẽ bị Vương thị Vương Thủ Triết lấy ra làm đề tài để nói, mà đặc biệt lại là đại tố văn, bọn hắn đảm bảo sẽ không bước ra một bước kia.
Thế nhưng việc đã đến nước này, cũng không có thuốc hối hận để uống.
Vậy cũng chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện đi. Lần này, chỉ cần triệt để trấn áp Vương thị xuống, từ trên xuống dưới Bình An trấn còn ai dám bàn tán về hai nhà Lưu Triệu nữa?
Ánh mắt hai vị lão tổ Bá Quân Tri Đức dần dần trở nên sắc bén, một trái một phải ngăn chặn Mãng lão tổ lại. Mặc dù bọn hắn không nguyện ý giao chiến cùng Mãng lão tổ, thế nhưng nếu hắn đã ngăn cản sinh lộ của hai nhà Lưu Triệu lại không chịu thối lui, liền chỉ có thể trấn áp trước lại nói.
“Triệu thị Bá Quân, mời Mãng lão tổ chỉ giáo.”
“Lưu thị Tri Đức, mời Mãng lão tổ chỉ giáo.”
Đám người sợ ngây người, quần chúng cũng sợ ngây người. Đường đường hai vị lão tổ, vậy mà không biết xấu hổ như thế, vậy mà trước mắt bao người liên thủ luận bàn cùng một vị lão tổ.
Quả nhiên, người không cần mặt mũi thì vô địch.
“Ha ha, ta Công Tôn Mãng, xin chỉ giáo.” Biểu lộ Mãng lão tổ ngưng trọng, thế nhưng lúc này cũng không thể lùi bước, bày ra trạng thái chiến đấu.
Bỗng nhiên!
“Ông!”
Một tiếng ngâm kiếm minh khẽ vang lên, như là có hồi âm, quanh quẩn tại bên tai mọi người.
Cùng lúc đó, nhìn thấy một đạo quang ảnh mông lung từ đằng xa cực nhanh phóng tới, giống như du long gọt tới Tri Đức lão tổ.
Tri Đức lão tổ đột nhiên quá sợ hãi, vội vàng bay vút về phía sau, nguy hiểm né được một kiếm đột ngột xuất hiện kia.
“Bạch!”
Kiếm mang mông lung lấp lóe, lập tức lại du chuyển trở về, như là linh vật phiêu phù ở trước người Mãng lão tổ.
Kiếm kia, nhẹ nhàng như khói, tản ra vẻ đẹp mông lung như thật như ảo.
“Lung Yên Kiếm!”
Sắc mặt Tri Đức lão tổ cùng Bá Quân lão tổ đại biến, cực kỳ sợ hãi. Một màn nhiều năm trước kia, bay thẳng vào não hải của bọn hắn!
Cùng lúc đó, một giọng nói nữ tử nhẹ nhàng, băng lãnh không linh vang lên.
“Lưu Tri Đức, Triệu Bá Quân. Các ngươi lấy đâu ra dũng khí đến trấn áp Vương Lung Yên ta?”
Câu nói kia vang lên, đồng thời một nữ tử từ xa đến gần, lăng không ngự đến, chậm rãi bay xuống trên mặt đất. Tóc dài màu trắng rối tung ở đầu vai, trên mạng che mặt là đôi mắt sáng thâm thúy như băng, nhìn không ra hỉ nộ, quét ngang lấy Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân.
Nàng ăn mặc cực kỳ giản dị, lại nhanh nhẹn xuất trần nhược tiên, toàn thân trên dưới tìm không ra nửa điểm khí tức thế tục.
Ngọc thủ nhô ra, Lung Yên Kiếm lơ lửng trên không ngâm khẽ một tiếng, “Ônggg”, giống như vật sống du tẩu về trong bàn tay nàng.
“Vương Lung Yên!”
Con ngươi hai người Lưu Tri Đức, Triệu Bá Quân co lại, đều kìm lòng không đặng lùi lại mấy bước, trong ánh mắt lóe ra vẻ kinh hãi. Bao nhiêu năm qua đi, hồi ức kinh khủng mà Vương Lung Yên lưu lại trong đầu của bọn họ vẫn mới như in.
Chính là nàng!
Một kiếm khuynh thành, giống như ảo mộng, cao quý giống như là tiên nữ cửu thiên hạ phàm.
Chính là nàng!
Dưới cục diện bất lợi lấy một địch ba, lại ngang nhiên chém giết minh hữu cường đại mà bọn hắn ỷ lại.
Năm mươi năm, ngoại trừ tóc nàng trở nên trắng như tuyết, hầu như không có biến hoá quá lớn. Chỉ là ánh mắt càng thâm thúy hơn, khí chất nội liễm, nhưng cũng càng thêm thần bí khó lường.
Tộc nhân, gia tướng hai nhà Lưu Triệu cũng đều nhao nhao khẩn trương sợ hãi, chậm rãi rút lui. Nhưng e ngại thì e ngại, vẫn có không ít người dùng ánh mắt hiếu kỳ vụng trộm nhìn xem Vương Lung Yên.
Cái tên này tại trong hai tộc bọn họ đều tràn đầy sắc thái thần bí. Lấy sức một mình chèo chống Vương thị đến nay, ngay cả lão tổ đều vô cùng kiêng kị nàng.
So với hai nhà Lưu Triệu sĩ khí sa sút, đám người Vương thị lại phấn chấn kích động không thôi, Lung Yên lão tổ ra tay, để xem hai nhà Lưu Triệu còn dám phách lối hay không?
Chỉ có Vương Thủ Triết là từ đầu tới đuôi đều bình tĩnh tự nhiên, dường như đã sớm nắm hết thảy mọi thứ trong lòng bàn tay.