Chương 212: Cớ Sao Cô Em Vợ Lại Không Đi? (2)
“Được rồi.”
Mặc dù Liễu Nhược Lôi hơi không tình nguyện, nhưng cũng nghe ra ý Vương Thủ Triết muốn đuổi người, ấm ức nói: “Thủ Triết ca ca giải quyết công chuyện xong, có thể tới Liễu thị làm khách, tỷ tỷ không tiện ra mặt tiếp đãi huynh, ta có thể thay tỷ tỷ chiêu đãi.”
“Cái này vẫn nên thôi đi.” Vương Thủ Triết từ chối: “Ta và tỷ tỷ của muội chưa thành thân, tùy tiện tới Liễu thị nấn ná, sợ sẽ ảnh hưởng không tốt.”
Đây là lễ nghi, quy tắc ngầm ở giữa Huyền Vũ thế gia.
Giống như Vương Thủ Triết, nếu cả ngày tỷ phu tương lai Trần Phương Kiệt cứ tới chủ trạch Vương thị, đoán chừng sau một hai lần sẽ bị Vương Thủ Triết đạp một cước ra ngoài.
Bởi vậy coi như Trần Phương Kiệt đến giúp Vương Thủ Triết làm việc, cũng không bước vào chủ trạch Vương thị, phòng ngừa người Vương thị nghĩ xấu về hắn.
“Vậy được rồi, chờ Thủ Triết ca ca và tỷ tỷ thành thân rồi, sẽ không cần cố kỵ nhiều như vậy nữa.” Vẻ mặt Liễu Nhược Lôi tiếc rẻ nói: “Thủ Triết ca ca, căn phòng kia huynh giữ lại cho ta, không cho phép người khác ở.”
Vương Thủ Triết đổ một giọt mồ hôi lạnh.
Tiểu cô nãi nãi này, thật sự dự định ở lâu tại Vương thị sao? Có điều cũng không có cách nào từ chối yêu cầu của nàng, đành phải đồng ý: “Được rồi, lát nữa ta sẽ căn dặn một chút.”
Liễu Viễn Duệ ở một bên có chút muốn rơi nước mắt.
Tại sao đích nữ Liễu thị chúng ta, giống như là đều muốn gả đi vậy.
Dường như là cùng lúc đó, trong một tòa trang viên bí ẩn.
Ở chỗ này, trưởng lão và cao tầng hai nhà Lưu Triệu tề tụ. Mà hai vị lão tổ thì ngồi ngay ngắn ở chủ vị, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Lần này tiến đến Vương thị nháo sự, vốn dĩ tràn đầy lòng tin. Nhưng không ngờ, không những hao binh tổn tướng, quan trọng hơn là thanh danh của hai nhà Lưu Triệu đã bị Vương Thủ Triết lột sạch, mất sạch dân tâm, trở thành trò cười.
“Tri Đức huynh.” Lão tổ Triệu thị Triệu Bá Quân, sắc mặt nghiêm túc nói: “Lấy thủ đoạn của tiểu tử họ Vương kia, tất nhiên sẽ phản công chúng ta. Sinh tử tồn vong trước mắt, hai tộc chúng ta tất nhiên phải vứt bỏ nghi kỵ, cùng nhau vượt qua cửa khó.”
“Không sai, tiểu tử kia đúng là lợi hại.” Lưu Tri Đức nặng nề nói: “Thế nhưng, hắn lại đánh giá thấp nội tình hai tộc chúng ta. Bá Quân lão đệ, chỉ sợ Triệu Đạo Nguyên nhà đệ đã sắp tấn thăng Linh Đài cảnh rồi?”
Sắc mặt Triệu Bá Quân cứng đờ, chợt cởi mở cười nói: “Ta đã nói rồi, việc này tất nhiên không thể gạt được Tri Đức huynh. Có điều Triệu Thắng Hào nhà Tri Đức huynh, cũng sắp có chuyện tốt nha?”
Triệu Đạo Nguyên, Lưu Thắng Hào đều là tộc nhân có thiên phú không kém, lại đi Linh Đài chi lộ.
Cũng không phải là tất cả gia tộc, tại bất cứ lúc nào đều nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng tộc trưởng. Có đôi khi vì cân nhắc lợi ích lâu dài, sẽ ưu tiên tuyển một ít trực mạch tư chất tốt.
Giống như Vương thị, đã từng gắng sức bồi dưỡng Vương Tiêu Hàn.
“Được, vậy chúng ta hãy nói thẳng.” Lưu Tri Đức nói: “Hai tộc chúng ta không tiếc bất cứ giá nào mua những vật liệu phụ trợ kia, giúp Đạo Nguyên và Thắng Hào xung kích Linh Đài cảnh. Chỉ cần chúng ta có thêm một lão tổ Linh Đài cảnh, thì cho dù có Công Tôn Mãng và Vương Lung Yên che chở, cũng nắm chắc có thể cưỡng ép diệt sát Vương Thủ Triết. Đến lúc đó Vương thị là rắn mất đầu, còn có gì đáng sợ? Còn không phải tùy ý để chúng ta nhào nhặn hay sao?”
Sau khi trải qua lần này, mục tiêu kiêng kị số một của bọn hắn đã phóng tới trên người Vương Thủ Triết.
“Thế nhưng trước đó, chúng ta phải ký kết khế ước cùng phát triển trăm năm, để tránh nghi ngờ lẫn nhau.”
“Đúng là nên như vậy, hai tộc chúng ta cùng nhau chưởng quản Bình An trấn. Động tác phải nhanh lên một chút, tranh thủ trong vòng một tháng đẩy mạnh.”
Sau khi thành lập minh ước, dường như Lưu thị Triệu thị không có một chút tin tức nào. Mà Vương thị thì gióng trống khua chiêng, không ngừng mở rộng quy mô công trình hồ Châu Vi. Trong lúc đó, dường như tam tộc tiến vào thời kỳ hòa bình ngắn ngủi.
Nhưng mà ở trong đó, một cỗ mạch nước ngầm hung hiểm đã đang nổi lên.
Một ngày này.
Cách bến đò Định Bồ không xa.
Trong một tòa trang viên cỡ nhỏ có quang cảnh lịch sự tao nhã, bởi vì trong hồ nước trồng đầy hoa sen, bởi vậy được mệnh danh là “Hạ Viên”.
Quý này chính là thời điểm hoa sen nở rộ, trong hồ nước gần hai trăm mẫu, khắp nơi đều là cảnh tượng các loại hoa sen nở rộ.
Một đường sỏi uốn lượn quanh co, thông hướng trong hồ nước, trong một cái đình bằng gỗ, gọi là “Thính Hà Hiên”.
Lúc này đang là ngày lành cảnh đẹp.
Trong Thính Hà Hiên, gió đêm thổi qua, ánh trăng sáng tỏ, ngắm hoa sen xinh đẹp, bên tai tiếng ếch kêu liên miên bất tuyệt, tư vị rất là tao nhã.
Chỉ tiếc, một năm thì Thính Hà Hiên cũng chỉ có lúc này là thích hợp để ở.
Toà biệt viện này tiêu tốn của Lưu thị không ít tiền và tinh lực để chế tạo, vốn là muốn lấy lòng một vị quý nữ Thiên Nhân thế gia Lôi thị nào đó.
Chỉ là trước mắt, hiện tại đã thuộc về danh nghĩa “Nữ thần” Chung Lạc Tiên.
Tối nay trăng thanh gió mát.
Hai vị quý công tử mặc cẩm y hoa văn hình mây, đang ngồi xếp bằng ở lầu hai Thính Hà Hiên, uống Linh trà “Hồng nương tử” tốt nhất, thuận miệng nói chuyện phiếm một chút.