Chương 215: Lạc Tiên: Xin công tử hãy dừng bước (3)
“Lưu công tử, ta có thể dung thứ cho người... Xuất thân không cao, chỉ cần trái tim hắn lương thiện, có một trái tim không ngừng cố gắng.” Chung Lạc Tiên thở dài, “Được rồi, Lưu thị các ngươi tự có con đường sinh tồn của Lưu thị, ta không có quyền xen vào.”
Rùng mình! Lạnh lẽo! Lưu Vĩnh Châu đã hiểu rồi, đây là tiếng xấu của Lưu thị đã truyền đến tai của Chung Lạc Tiên, hắn bị nàng ghét bỏ rồi.
Quả thực cũng phải, nàng đường đường là quý nữ của Thiên Nhân thế gia, có thể mặc kệ sự cách biệt huyết thống kết giao với hắn là đã bỏ ra sự cố gắng lớn nhất rồi, nhưng danh tiếng của Lưu thị bây giờ rất bê bối, tình cảnh càng là một mớ lông gà.
Sao nàng có thể bất chấp sức cản mà kết giao cùng hắn?
“Lạc Tiên tiểu thư, nàng nghe ta nói.” Lưu Vĩnh Châu vội vàng nói, “Bây giờ Lưu thị chúng ta sa sút chỉ là tình trạng nhất thời, chúng ta đang mưu đồ phản kích, đợi sau khi dọn Vương thị xong, Lưu thị chúng ta sẽ trở thành chủ nhân thực sự của Bình An trấn. Mà ta cũng sẽ đi lên Linh Đài chi lộ, cố gắng xứng đôi với nàng.”
“Lưu Vĩnh Châu, ngươi vẫn chưa hiểu.” Chung Lạc Tiên cực kỳ thất vọng, “Nếu ta thèm muốn quyền thế nhà chồng, bao nhiêu Thiên Nhân thế gia chờ ta chọn, tu sĩ Linh Đài cảnh thì giỏi lắm sao?”
“Trước giờ ta chưa từng chê gia tộc ngươi nghèo khó, nhưng bây giờ ta lại cực kỳ ghét bỏ gia tộc của ngươi dơ dáy bần tiện, vì một chút lợi ích cỏn con mà chuyện mất mặt nào cũng có thể làm ra được. Ngươi cảm thấy ta có thể tiếp nhận hay là Chung thị có thể tiếp nhận?” Trong ánh mắt của Chung Lạc Tiên khiếp sợ mà ghét bỏ, “Ngươi cũng đừng hắt nước bẩn lên đầu người khác, gia tộc của ngươi thế nào, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất.”
“A!”
Lưu Vĩnh Châu như bị sét đánh, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên do rồi. Sau một lúc, hắn mới bất đắc dĩ nói, “Lạc Tiên, nàng nói đúng, ta không xứng với nàng. Chỉ là ta không có quyền lựa chọn xuất thân ở gia tộc nào, ta cũng muốn...”
Ánh mắt của Chung Lạc Tiên dần trở nên dịu dàng: “Ta biết chứ, bản chất ngươi vẫn là người tốt. Vĩnh Châu, ngươi có thể rời khỏi vòng xoáy đó không?”
“Rời khỏi?” Lưu Vĩnh Châu đờ ra, nhất thời kinh hỉ quá đỗi, “Ý của Lạc Tiên là... Có thể, ta có thể ở rể.”
Nhưng sau khi hắn vừa vui mừng lại lâm vào ưu sầu: “Nhưng nếu ta ở rể, địa vị của gia tộc chắc chắn không cao, chỉ sợ Chung thị cũng chưa chắc sẽ ủng hộ ta đi Linh Đài chi lộ.”
Chung Lạc Tiêu hơi đỏ mặt, trong đôi mắt lộ ra một tia dịu dàng: “Chẳng phải lần trước ngươi đã nói Lưu thị các ngươi chuẩn bị dìu dắt ngươi lên Linh Đài sao? Nếu có thể được ủng hộ...”
“Lạc Tiên nàng nói đúng.” Lưu Vĩnh Châu gật đầu lia lịa, “Ta cống hiến cho Lưu thị nhiều như vậy, bây giờ đòi một chút bồi thường, gia chủ chắc chắn sẽ không từ chối.”
“Lưu lang, ngươi phải cẩn thận Lưu Thắng Nghiệp, người này giảo hoạt như hồ ly, không phải kẻ lương thiện.”
Một tiếng Lưu lang khiến trái tim của Lưu Vĩnh Châu nhũn ra.
“Không sao, hắn từng hứa với ta. Được rồi được rồi, Lạc Tiên, nàng yên tâm, ta sẽ cẩn thận hơn, cứ thám thính trước đã.”
“Ngươi phải cẩn thận, ta sợ Lưu Thắng Nghiệp...” Chung Lạc Tiên cắn môi nói, “Thế này nhé, vì tương lai của chúng ta, ta thay ngươi đưa ra chủ ý dò thám.”
“Lạc Tiên có diệu kế như vậy, nàng chờ đấy, mấy ngày sẽ có tin tức thôi.”
Sau đó, Lưu Vĩnh Châu ôm ấp tâm tình nồng cháy rời khỏi 【 Hạ Viên 】 . Từ lúc kết giao với Lạc Tiên đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên thật sự tiến đến bước bàn chuyện hôn sự. Ở rể thì sao? Ở rể với đích nữ của Thiên Nhân thế gia, tương lai cũng không tồi, hơn nữa Lạc Tiên lại là...
Lầu hai của Thính Hà Hiên.
Trần Phương Kiệt kinh ngạc với khả năng diễn xuất của Chung Lạc Tiên, nhưng nghe mãi nghe mãi, nghe ra có gì đó không đúng.
Đợi sau khi người đi khỏi, Trần Phương Kiệt hớp một ngụm trà, biểu tình vẫn khó nén kinh ngạc như cũ: “Thủ Triết, ngươi muốn nghịch thiên à. Ngươi chuẩn bị giở trò gì với Lưu thị? Lẽ nào là... Thiên Linh đan?”
Với trí tuệ của hắn, đứng trên góc độ của thượng đế mà phán đoán, cuối cùng vẫn không qua mắt được hắn.
Vương Thủ Triết lại nhàn nhã uống trà nói: “Lưu thị mưu hại lão tổ của Vương thị ta, trộm cơ nghiệp của tổ tiên ta. Ta chẳng qua là lấy lại chút lợi tức thì có gì lạ. Lẽ nào ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng hưởng dụng Thiên Linh đan, sau đó lại đến đối phó với Vương thị chúng ta sao? Nếu ta không dùng được cũng sẽ hủy luôn nó.”
“Cao tay, lợi hại.” Trần Phương Kiệt tỏ vẻ ngưỡng mộ đố kị nói, “Ta thật là quá ghen tỵ luôn.”
Ha ha, đã bảo là ngươi đừng đến chịu tội, Vương Thủ Triết mặc kệ hắn. Hắn đến đây cũng chỉ là đưa ra chủ ý cho Vương Mai, viết chút kịch bản, hộ giá hộ tống một chút.
Một canh giờ sau.
Trên đường sạn ngoài 【 Thính Hà Hiên 】 lại truyền tới giọng nói của một nam tử trẻ tuổi: “Đỉnh Thiên theo hẹn đến bái kiến Lạc Tiên cô nương.”
Nam tử này chính là tộc nhân đệ tử tinh anh của Triệu thị, Triệu Đỉnh Thiên.
“Triệu Công Tử, Lạc Tiên tiểu thư nhà ta mời.” Một vị thị nữ dẫn Triệu Đỉnh Thiên đến đình nghỉ mát.