Chương 217: Thiên Linh đan tới tay (2)
Cùng lúc này.
Chủ trạch của Lưu thị, trong viện của tộc nhân.
Lưu Vĩnh Châu thuộc thế hệ trẻ tuổi tuấn kiệt, sắc mặt cực kỳ khó coi đang rầu rĩ uống rượu. Gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, sự hưng khởi của Vương thị và cái chết của phụ thân hắn ta.
Tất cả đều diễn ra quá nhanh.
Nhưng chuyện khiến hắn ta bất ngờ nhất là thái độ của Lưu Thắng Nghiệp đối với hắn ta. Khi hắn ta thử dò thám, gia chủ Lưu Thắng Nghiệp hơi mất kiên nhẫn, cực kỳ qua loa với hắn ta.
Sau đó, hắn nhớ đến lời của Lạc Tiên. Theo kiến nghị của nàng, hắn ta chuốc say Lưu Vĩnh Hạo, biết được một tin tức dọa người từ trong miệng của hắn.
Hóa ra người đi Linh Đài chi lộ nối tiếp Lưu Thắng Hào trong gia tộc đã được ngầm định là đích tử Lưu Vĩnh Hạo. Còn Lưu Vĩnh Châu hắn, chẳng qua là một quân cờ mà Lưu Thắng Nghiệp tùy ý lợi dụng trên bàn cờ mà thôi.
“Đáng ghét!” Lưu Vĩnh Châu đấm một cái, bàn đá bị đánh vỡ, hắn đỏ mắt hung tợn. Thậm chí phụ thân của hắn còn hi sinh tính mạng vì gia tộc, còn Lưu Vĩnh Châu hắn cũng không biết đã lập biết bao nhiêu công lao hiển hách.
Vẫn là Lạc Tiên nói đúng, gia tộc thối nát này cực kỳ đê hèn.
Lạc Tiên, may mà vẫn còn Lạc Tiên.
Trong mắt của Lưu Vĩnh Châu thoáng hiện ra hi vọng mãnh liệt, lập tức chuyển thành vẻ quyết tâm, căm phẫn lẩm bẩm một câu, “Lưu Thắng Nghiệp, những thứ này đều là Lưu thị nợ phụ tử bọn ta, ta chỉ lấy về thứ đồ ta nên có.”
...
Đêm đen.
Màn đêm bao phủ mặt đất rộng lớn.
Trong thế giới không ô nhiễm ánh sáng, sao trời lung linh còn ánh trăng thì mê người.
Mọi âm thanh chìm trong tĩnh lặng, duy có một con tuấn mã chạy như bay trên đường quê, trong tiếng vó ngựa dồn dập tựa như đang chứng tỏ tâm trạng gấp gáp.
Mau lên!
Nhanh hơn nữa!
Lưu Vĩnh Châu đã không thể đợi được mà muốn gặp nàng. Trong lòng hắn ta tràn ngập lửa nóng, tràn ngập hi vọng sục sôi về tương lai.
Sau khi ở rể, hắn chắc chắn sẽ chăm chỉ tu luyện, trở thành Linh Đài cảnh nhanh nhất có thể, không để cho Lạc Tiên mất mặt.
Quất roi thúc ngựa lao đến Hạ Viên.
Lưu Vĩnh Châu xoay người xuống ngựa, cũng không thông báo mà trèo tường, đi thẳng đến Thính Hà Hiên.
“Lạc Tiên, ta tới...” Giọng nói của Lưu Vĩnh Châu líu lo không ngừng, đồng tử co rút, sắc mặt chợt thay đổi. Cảnh tượng hiện lên trong tầm mắt của hắn lại là...
Trong đình nghỉ mát ở Thính Hà Hiên.
Hai vị nam tử mặc hoa phục đang thảnh thơi thưởng trăng uống trà. Mà nữ thần Chung Lạc Tiên trong cảm nhận của hắn lại đang ngoan ngoãn hầu hạ bên cạnh, bưng ấm châm trà giúp bọn họ, giống như một nha hoàn.
Chuyện đáng sợ nhất là trong đình nghỉ mát có một vũng máu lớn, trên bàn đá uống trà còn đặt một chiếc hộp gấm tinh xảo.
“Vương Thủ Triết, Đạm Đài Hòa Ngọc.” Lưu Vĩnh Châu tái mặt rống lên, “Sao các ngươi lại ở đây, còn không mau thả Lạc Tiên tiểu thư ra.”
Vương Thủ Triết đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng gõ hộp gấm: “Vĩnh Châu à, ngươi tới hơi muộn đó, ngươi xem hoa sen ở khắp đầm này đã tàn rồi. Còn nữa, huynh đệ Triệu Đỉnh Thiên của ngươi đã đi trước ngươi một bước rồi.”
“Ngươi...”
Lưu Vĩnh Châu tỏa ra khí lạnh khắp người, xen lẫn kinh sợ, “Vương Thủ Triết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn làm gì? Ta hỏi trước, rốt cuộc ngươi đã làm gì?” Vương Thủ Triết cười phá lên, lấy ra một chồng giấy từ trong ngực, bên trên viết đầy chữ, hắn tùy tiện lấy ra một trang, “Đại Càn Long Xương, mùa thu năm 3140, có một vị thương nhân hành cước đã thu mua giá quá cao lúc mua bán, mạo phạm lợi ích của Lưu thị. Lưu Thắng Nghiệp phái hai cha con ngươi tàn nhẫn giết hại hắn ta trong vòng hai dặm trước bến đò Định Bồ, cướp lấy hàng hóa tùy thân của hắn ta, tổng giá trị ước chừng ba trăm càn kim.”
Lưu Vĩnh Châu lập tức run lên, lạnh lùng nói: “Vương Thủ Triết, ngươi đừng ngậm máu phun người. Lạc Tiên, Lạc Tiên, nàng đừng tin hắn.”
Vương Thủ Triết không quan tâm đến hắn ta, tiếp tục lấy ra một trang: “Long Xương, mùa hạ năm 3142, đội đánh cá do ngươi phụ trách phát hiện một chiếc thuyền buôn đơn lẻ. Ngươi lợi dụng thuật Thủy độn xuất sắc của bản thân đục thủng đáy thuyền, vờ như thấy khó mà giúp đỡ. Lúc phát hiện trên thuyền của đối phương có vải lụa thương phẩm giá trị lớn liền tàn nhẫn giết chết 13 mạng người, chiếm lấy sản vật. Chuyện điên rồ nhất là các ngươi đã đưa hai vị khách thương nữ quyến trong đó đi, cho đến nay không có tin tức.”
Lưu Vĩnh Châu choáng váng sắp ngã, chuyện này được làm gần như là bí mật, chỉ có một số tâm phúc của hắn ta biết, sao Vương Thủ Triết này lại biết?
Sau đó, Vương Thủ Triết lấy ra từng trang rồi đọc lên, đều là tội ác mà Lưu Vĩnh Châu đã làm bao năm qua, sắc mặt càng lúc càng lạnh. Đến cuối cùng, hắn lười đọc tiếp mà đập tội trạng thẳng lên bàn, lạnh giọng nói: “Lưu Vĩnh Châu, ta cho ngươi một cơ hội để giải thích.”
“Lạc Tiên, đừng tin hắn, đây đều là vu cáo, hắn đang giá họa cho ta.” Lưu Vĩnh Châu điên cuồng oán hận nói, “Vương thị bọn chúng có quan hệ thù địch với bọn ta, muốn ly gián chúng ta. Lạc Tiên, Lạc Tiên nàng nói đi.”
“Rất tiếc.” Vương Thủ Triết chậm rãi đứng dậy, bước từng bước về phía Lưu Vĩnh Châu, trong ánh mắt trông như bình tĩnh chứa đựng sát ý mãnh liệt, “Những chứng cứ phạm tội này, đa phần là Lạc Tiên giúp điều tra chứng thực.”
“Cái gì?” Lưu Vĩnh Châu lùi lại mấy bước, kinh hãi không dám tin.
“Gia chủ, những thứ này đều là chuyện ta nên làm.” Chung Lạc Tiên nói một câu lấy lòng, “Có thể làm việc cho gia chủ là vinh hạnh của ta.”