Chương 224: Thăng cấp! Tiêu Hàn lão tổ (3)
Tại sao?
Chính là trong nhà không có lão tổ trấn thủ.
Cho dù người khác ức hiếp ngươi, ngươi cũng không nề hà, không thể để Lung Yên lão tổ đang bị thương nặng đi đòi công đạo được đúng không?
Chỉ có hai chữ, uất ức!
Không nói đến cái khác, ngay cả mùa săn thu đông mỗi năm đều chỉ dám quanh quẩn một vòng ở biên giới ngoại thành rồi vội vàng trở về. Hết cách, lỡ như gặp phải hung thú lợi hại, dựa vào đâu mà chống? Lấy đầu tới chống sao?
Còn có không lâu trước đây, Trần Phương Kiệt phái người đưa tới một số thịt Thiết Bối Man Trư, chính là con hung thú nhị giai đỉnh cấp do tộc nhân phát hiện, Trần thị lão tổ ra tay săn về.
Cơ hội như thế này, rơi vào trong tay Vương thị cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Không có lão tổ Linh Đài cảnh ra tay, đi săn hung thú nhị giai đỉnh cấp quá nguy hiểm.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Chẳng bao lâu nữa, âm Sát khí trong cơ thể Lung Yên lão tổ có thể hoàn toàn luyện hóa, dùng Tạo Hóa đan dần hồi phục cơ thể, sau đó bà có thể chân chính hồi phục đến thời kỳ đỉnh phong.
Có điều, từ đầu chí cuối, Lung Yên lão tổ phải trở thành át chủ bài lớn nhất, không thể tùy tiện sử dụng.
Bây giờ có Lục gia gia Vương Tiêu Hàn là lão tổ Linh Đài cảnh thường quy trấn thủ, sau này có thể an bài chiến lược nhiều hơn, mà Vương thị cũng hoàn toàn bước vào con đường phát triển thần tốc.
“Chúc mừng Lục gia gia thăng cấp Linh Đài cảnh!” Vương Thủ Triết và Vương Ly Từ đều ngay ngắn bước lên trước chúc mừng, giọng nói đều lộ vẻ kích động.
Đây là chuyện đại hỉ đối với bất cứ gia tộc nào.
Ngay cả trong ánh mắt thâm thúy như trời sao của Lung Yên lão tổ cũng ẩn ẩn có chút nước mắt đang tuôn ra. Bao nhiêu năm rồi, gia tộc này vẫn luôn dựa vào một mình bà cố gắng chống đỡ.
Gia tộc hao phí tài nguyên và tâm huyết lớn bồi dưỡng Linh Đài cảnh lại lần lượt thất bại.
Lung Yên lão tổ bị âm Sát chi khí ăn mòn đau đến mức muốn chết, thế nhưng ngay cả chết cũng không dám. Bởi vì bà chết rồi, Vương thị không còn ai kế tục Linh Đài, kết cục duy nhất chỉ có diệt vong!
Vương thị chúng ta, đại hưng rồi!
Trong lòng Vương Thủ Triết không ngừng sục sôi, có Lục gia gia thăng cấp thành công, chẳng những cảm giác an toàn tăng mạnh mà kỳ chết của hai nhà Lưu Triệu thị cũng sắp đến rồi.
“Đa tạ cô nãi nãi hộ pháp.” Vương Tiêu Hàn thu liễm cảm xúc kích động, hưng phấn, thành kính hành lễ với Lung Yên lão tổ nói.
“Miễn lễ.” Giọng nói của Lung Yên lão tổ cũng xuất hiện một tia kích động, cảm khái nói, “Ngươi vẫn nên đa tạ Thủ Triết đi, là hắn liều mạng mang Thiên Linh đan về.”
“Đó là đương nhiên.” Vương Tiêu Hàn xoay người vái thật sâu, “Thủ Triết, đời này của Lục gia gia có nằm mơ cũng không ngờ còn có thể thăng cấp thành Linh Đài cảnh. Đa tạ Thủ Triết!”
“Lục gia gia, đừng như thế. Người là trưởng bối, sao có thể hành đại lễ thế này được? Lẽ nào muốn giảm thọ của Thủ Triết.” Vương Thủ Triết vội vàng đỡ cánh tay của ông, cười nói, “Vương thị chúng ta là người một nhà, theo lẽ phải giúp đỡ lẫn nhau, lại có gì mà cảm ơn hay không cảm ơn? Huống chi sau khi Lục gia gia thành Tiêu Hàn lão tổ, gánh nặng trên vai Thủ Triết cũng nhẹ bớt, cũng không cần đi khắp nơi mượn hơi lão tổ của người khác nữa rồi.”
Lão tổ của nhà khác, cho dù là quan hệ thân cận thì vẫn là người ngoài.
Cứ lấy Mãng lão tổ ra nói, đương nhiên ông cũng muốn thân cận với Vương Thủ Triết, thi thoảng cũng nguyện ý giúp đỡ nhưng không thể cứ có chuyện lại tìm người ta, dù sao Mãng lão tổ cũng phải trấn thủ Công Tôn thị.
“Ha ha, tiểu tử ngươi rất biết nói chuyện.” Tiêu Hàn lão tổ cười ha ha, “Tóm lại, sau này Lục gia gia chính là thanh kiếm trong tay ngươi, ngươi muốn đánh ở đâu, Lục gia gia sẽ đánh ở đó.”
Đúng vào lúc này, Vương Ly Từ cũng nhào lên, lập tức quỳ bái ôm chân của Vương Tiêu Hàn: “Ly Từ bái kiến Tiêu Hàn lão tổ, chúc lão tổ không ngừng tăng cao tu vi, vinh đăng Thiên Nhân.”
“Ấy chà, lời nịnh nọt này của Ly Từ thật sự dễ nghe.” Vương Tiêu Hàn cười xoa tóc nàng, tựa như vừa nhìn đã thấu chút tâm tư của nàng, “Lẽ nào ngươi lại làm gì chọc giận Tứ thúc của ngươi rồi?”
“Không có không có, là thật lòng vui mừng thay lão tổ.” Vương Ly Tử đứng đắn nói, “Tứ thúc yêu thương Ly Từ như thế, sao Ly Từ lại chọc giận Tứ thúc được.”
Khóe miệng của Vương Thủ Triết giật giật, ngươi chọc giận ta, lẽ nào chọc còn ít sao?
“Đúng rồi, Lục gia gia.” Vương Thủ Triết nói, “Hung thú hổ con của nha đầu Ly Từ từ đâu ra vậy?”
“Cái này sao, ngươi phải hỏi nàng rồi.” Vương Tiêu Hàn cười nói, “Nha đầu này đến nông trang chưa tới hai ngày đã lén lút chạy vào trong núi chơi. Đợi lúc ta tìm thấy nàng thì bên cạnh nàng đã có thêm con hổ con đó. Gần đây ta bận điều dưỡng cơ thể, không có hỏi nàng kỹ càng.”
“Ngao, ngao.” Lúc này, tiểu hổ Hoa Hoa nhảy ra, gầm gừ lăn qua lộn lại trên đất chứng tỏ sự tồn tại, ý là thứ đang nhắc tới chính là nó.
“Ngươi lại lén chạy vào trong núi chơi, không cần mạng sao. Ngươi lại quên lần giáo huấn trước...” Vương Thủ Triết đen mặt quở mắng, nhưng lời nói một nửa liền ngây ra, tại sao phải nói chữ lại?
Ký ức tuôn trào, tựa như trước đây nha đầu này cũng từng làm chuyện tương tự, cũng là hơn hai năm trước, ở trong núi hái một mớ quả dại không biết tên, quay về còn chia cho hai muội muội nhỏ tuổi ăn.
Kết quả ba người đều bị nôn mửa, tào tháo rượt bảy tám ngày, suýt chút đi đời nhà ma.