Chương 226: Cơ duyên! Hỏa hệ Linh mạch và Linh quả (2)
Vật này rơi vào tay Luyện Đan Đại sư chính là trân bảo, nhưng không ngờ lại bị một đứa nhóc nghịch ngợm và một con tiểu hổ chia nhau ăn.
Chỉ có bốn chữ có thể hình dung: Phí phạm của trời!
“Lục gia gia.” Vương Thủ Triết suy xét một lúc rồi nói, “Cây của Chu quả, nhớ là nhiều năm mới ra Linh quả. Huống hồ loại cây Linh quả đẳng cấp như thế này ắt là chỉ sinh sôi ở bảo địa.”
“Không sai, nếu chúng ta có thể tìm ra được nơi cây Chu quả sinh trưởng, rất có khả năng tăng thêm một phần bảo địa cho gia tộc.” Vương Tiêu Hàn tự nhiên nghĩ đến điểm này, kiềm nén hưng phấn và nghi hoặc nói, “Nơi đó khả năng cao là một linh mạch Hỏa hệ hiếm thấy. Chỉ là năm đó Trụ Hiên lão tổ cũng từng kiểm tra sơn mạch xung quanh nhưng lại không phát hiện được bảo địa như vậy. Thi thoảng, ta cũng sẽ đi loanh quanh trên núi nhưng chưa từng phát hiện ra nơi như vậy...”
“Khả năng cao là vị trí cực kỳ bí mật, hoặc là nơi động thiên cách biệt.” Vương Thủ Triết suy xét nói, “Đại nha đầu chẳng qua là Luyện Khí cảnh tầng hai, chân không nhanh mấy, nhiều nhất là trong vòng hai ba mươi dặm.”
Nói xong, hai người ngừng chủ đề tại đây, kiên nhẫn chờ đợi.
Chưa đến nửa canh giờ, Lung Yên lão tổ và Vương Ly Từ ở bên đó đã thu công.
Lúc này, thần thái của Vương Ly Từ hồng hào, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức còn chưa thu lại.
Cực kỳ rõ ràng, lần này đã đột phá đến Luyện Khí cảnh tầng ba.
Hơn nữa, khí huyết trong cơ thể nàng vẫn dồi dào như cũ... Chứng tỏ tiềm năng hiệu dụng của Chu quả vẫn chưa tiêu hóa hết, cũng khó trách, Chu quả là Linh quả cao giai có thể luyện chế linh đan ngũ giai.
Không thể không thừa nhận, nha đầu ngu ngốc ham ăn lười làm này có phúc duyên thật đáng sợ, mang tới cho Vương Thủ Triết một ảo giác nàng mới là nhân vật chính.
Quả nhiên, Lung Yên lão tổ nói: “Đại nha đầu, dạo này ngươi theo ta tu luyện thật tốt, không được buông thả, tranh thủ sớm ngày xông vào Luyện Khí cảnh trung kỳ.”
“Vâng, lão tổ tông.” Vương Ly Từ cũng biết bản thân gặp rắc rối, lúc này vô cùng thành thực ngoan ngoãn.
“Đại nha đầu.” Vương Thủ Triết nói, “Còn nhớ đường đến cây ăn quả đó đi thế nào không?”
Vương Ly Từ vắt óc nghĩ thật kỹ, hai mắt mông lung lắc đầu: “Không nhớ, lúc đó ta chỉ tùy tiện đi dạo, sau đó cảm giác bên đó có đồ ăn ngon liền đi qua thôi.”
Quả nhiên!
Cho dù đã có dự liệu, Vương Thủ Triết vẫn kích động muốn véo lỗ tai nàng, cả ngày chỉ nghĩ làm sao ăn thôi.
“Có lẽ Hoa Hoa nhớ.” Vương Ly Từ sáng mắt, chỉa mũi nhọn vào hổ con.
Hổ con Hoa Hoa đáng thương tỏ vẻ đờ đẫn dưới sự quan sát của mọi người, mù mịt nhìn xung quanh chẳng biết làm sao, tựa như đang biểu đạt, ta chỉ là một con tiểu hổ vừa dứt sữa... Đừng có yêu cầu quá cao với ta, được không? Áp lực quá lớn.
“Lục gia gia, từ vị trí tìm thấy Ly Từ lần trước, chúng ta tìm kiếm cẩn thận thôi.” Vương Thủ Triết cực kỳ bất đắc dĩ nói, một người một sủng này đều không phải rất đáng để dựa dẫm.
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Vương Tiêu Hàn gật đầu đồng ý.
Sau đó vài ngày.
Vương Thủ Triết tóm Vương Ly Từ, bắt đầu tìm kiếm trên núi. Vương Tiêu Hàn và Lung Yên lão tổ cũng lần lượt lên đường, lật dỡ mọi ngóc ngách xung quanh.
Hết cách, làm thế nào cũng phải tìm ra linh mạch Hỏa hệ này. Điều này rất quan trọng đối với gia tộc, nhìn xa trông rộng, tác dụng không kém gì so với tăng thêm một vị lão tổ Linh Đài cảnh.
Cuối cùng, ngày thứ năm.
Lúc quay lại tìm kiếm lần thứ ba, từ trong một khe núi bí mật, tìm thấy cửa vào cực kỳ kín đáo.
Sau khi mọi người đi vào cái cửa chỉ rộng có hai ba trượng đó đã có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ Hỏa nhiệt chi khí.
“Đúng đúng, ta nhớ ra rồi, chính là ở đây.” Vương Ly Từ hưng phấn nói, “Từ đây đi vào một đoạn là được rồi.”
Vương Thủ Triết tức giận trừng mắt với nàng, đến nơi rồi ngươi mới nhớ ra, cảm giác phương hướng và cảm giác mù đường này đúng là có một không hai.
“Mọi người cẩn thận.” Lung Yên lão tổ bình tĩnh nói, “Nhưng nếu là bảo địa, khả năng cao sẽ có hung thú trấn giữ, nơi này có khả năng là lãnh địa của mẫu thân Hoa Hoa.”
Dứt lời, mọi người đều căng thẳng lên.
Vương Tiêu Hàn nghĩ mà sợ hãi không thôi, nếu nơi này ẩn giấu một con hung thú tam giai thì sẽ là một mầm họa lớn đối với Hưng Thịnh nông trang. May mà hung thú tam giai có trí tuệ rất cao, cũng không dám tùy tiện bước vào lãnh địa của nhân loại.
Quá gần rồi!
May mà bây giờ có hai vị lão tổ đồng hành, cho dù đụng phải hung thú tam giai cũng không sợ, cho dù là hung thú tứ giai, vẫn có cảm giác có thể thoát ra an toàn.
Đây chính là lợi ích của việc trong nhà có hai vị lão tổ.
Gặp phải cơ duyên cũng dám chủ động giành lấy.
Bằng không chỉ có thể mượn lão tổ nhà người khác đến, vậy khoản hời này ắt phải chia ra rồi.
Có thể hoàn toàn nắm chắc bảo địa của nhà mình trong tay, mới là điều tốt nhất.
Một đường ngoằn ngoèo tiến vào, cách khoảng trăm trượng có một cỗ hỏa nhiệt nhào đến, cảnh tượng u ám lập tức sáng rực. Trong vách núi, bóng ảnh to lớn lập lòe linh quang màu đỏ, tựa như một làn ánh sáng đỏ chói mắt, đồng thời thiêu bỏng phừng phực bức người.
Trong chính giữa huyệt động, nơi chứa lưu quang màu đỏ mạnh nhất, mọc một bảo thụ màu đỏ cao hơn trượng, nó giống như san hô đỏ hiện lên màu ngọc đỏ thẫm, tựa như có một số lưu chất màu đỏ tuần hoàn bên trong.