Chương 229: Uy phong bát diện! Ấu niên nữ đế (2)
“Ha ha, Thủ Triết con không cần xin lỗi mãi như thế, đời này của Lục gia gia đã có giá trị lắm rồi!” Vương Tiêu Hàn sảng khoái cười nói, “Đừng nói là dời ngày, cho dù là để Lục gia gia trở thành át chủ bài của gia tộc, ẩn giấu cả đời cũng không sao. Huống hồ, Lục gia gia rất thích tính cách thiết thực không ham hư vinh này của ngươi.”
“Chuyện này đương nhiên không được.” Vương Thủ Triết cười đáp, “Đợi đến lúc thích hợp cho Lục gia gia lộ diện, Thủ Triết nhất định thay Lục gia gia tổ chức một Linh Đài yến thật náo nhiệt, nói không chừng sau này còn có cơ hội làm Thiên Nhân yến.”
“Cái này thì không dám mong.” Vương Tiêu Hàn vội vàng huơ tay nói. Đối với Thiên Nhân cảnh, ông nghĩ cũng không dám nghĩ, quá xa vời và viễn vông rồi. Có thể có cơ hội thăng cấp Linh Đài cảnh, thật sự là đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Vương Thủ Triết cũng chỉ cười cười, không nói gì thêm.
Khi thuyền ô bồng trôi đến hồ Châu Vi, băng qua công trường lớn ở hai bên.
Quy mô công trường ngày càng lớn, thuyền nạo vét nối liền không dứt trong thủy đạo, hai bên bờ cũng có không ít công nhân đang dựng lều trại, lấp đất, làm đường.
Ngoại trừ thuyền nạo vét bận rộn, còn có một số thuyền khách đang trôi trên thủy đạo, những thuyền khách đó chở một số người ăn mặc khá đẹp, trông có vẻ là người có tiền.
Bọn họ vừa lên bến đò đã có một tên tiểu tư nghênh đón, tên tiểu tư đó ăn mặc gọn gàng, trông cực kỳ linh cơ: “Hoan nghênh các vị lão gia đại giá quang lâm.【 Châu Vi hào uyển】 công trường kỳ thứ nhất, ta là tiểu tư tiếp đãi, u Dương Tuấn Ngạn.”
Thuyền ô bồng của Vương Thủ Triết vừa lúc băng qua, nhìn thấy một màn này, hắn ngừng lại xem thử, chuyện này liên quan đến kế hoạch lớn vơ vét tiền tài của hắn.
“u Dương Tuấn Ngạn?” Một người trẻ tuổi trắng trắng mập mạp nói, “Ta nhận ra ngươi, ngươi chính là Cẩu Thặng ở thôn Liễu Tử Câu kế bên thôn của bọn ta, lúc nhỏ nhà nghèo không có gì ăn, còn tới thôn bọn ta xin ăn, bị ta đánh một trận. u Dương Cẩu Thặng, ngươi thật to gan, lại dám tự tiện chế tên, ở đây lừa gạt.”
Lời vừa thốt ra, xung quanh xôn xao không ngừng, sắc mặt của những phú hộ đó đều thay đổi.
“Ồ, hóa ra là Trương Thiết Đản.” u Dương Tuấn Ngạn nheo mắt, lạnh lùng nói, “Trương Thiết Đản, xin nói năng cẩn thận. Tên mới của ta là do Lục tiểu thư đích thân đặt cho, Tuấn Ngạn ta được Lục tiểu thư coi trọng, ở đây kỳ phòng kỳ ruộng của Châu Vi hào uyển, sao lại là lừa gạt?”
Khí thế sắc bén.
Khiến sắc mặt của Trương Thiết Đản chợt biến, thấp giọng nói: “Lục tiểu thư, Lục tiểu thư nào?”
“Đương nhiên là Lục tiểu thư Vương thị đời chữ Lạc, Vương Lạc Thu tiểu thư! Ta là tiểu tư tiếp đón do Lục tiểu thư đích thân đề bạt.” Trong ánh mắt của u Dương Tuấn Ngạn tràn ngập kiêu ngạo và thần sắc tự hào, “Nếu ngươi không phục về tên của ta, cứ việc cút xéo khỏi đây.”
Vương Lạc Thu tiểu thư!
Cái tên này vừa thốt ra, những phú hộ đó lập tức lặng ngắt như tờ, ngoảnh mặt nhìn nhau, đồng thời trên mặt lộ ra vẻ kính nể. Vương Lạc Thu của Vương thị đời chữ Lạc, danh tiếng của nàng đã vang khắp Bình An trấn rồi.
Ở độ tuổi mười một non trẻ, dễ dàng đánh bại đích tử Lưu thị, cũng tuyên bố từ mười sáu tuổi trở xuống không có đối thủ!
Nhân vật làm mưa làm gió như vậy đã trở thành thần tượng được nhiều người trẻ tuổi trong Bình An trấn tôn sùng. Hơn nữa nàng còn là tiểu thư đời chữ Lạc của Vương thị, Lục muội của đương kim gia chủ Vương thị Vương Thủ Triết.
“Cẩu Thặng, không, không, Tuấn Ngạn ta sai rồi.” Trương Thiết Đản lập tức sợ hãi, lộ ra vẻ nịnh hót, “Từ nhỏ ta đã nhìn ra rồi, Tuấn Ngạn ngài tuyệt đối không phải người trong ao, bây giờ lại trở thành tâm phúc của Lục tiểu thư Vương thị, còn giúp ngài đổi tên, quả nhiên bây giờ một bước lên tiên. 【 Châu Vi hào uyển 】 này, Trương gia bọn ta muốn mua.”
u Dương Tuấn Ngạn lại tỏ vẻ bình tĩnh không lay động, thản nhiên nói: “Tâm phúc của Lục tiểu thư thì không dám nhận, Tuấn Ngạn chẳng qua là tiểu tư do nàng thuận tay đề bạt. Còn về Châu Vi hào uyển này cũng không phải ai muốn mua cũng được.”
“Châu Vi hào uyển nhất kỳ của bọn ta, tọa lạc ở ven thủy đạo bờ Châu Vi. Bên phải tiếp giáp với hồ Châu Vi tiếng tăm lừng lẫy, bên trái nhìn ra xa là đại cơ nghiệp phong thủy Vương thị tổ truyền【 Hưng Thịnh nông trang 】 , càng cách hồ tương vọng với cơ nghiệp chủ trạch ngàn năm của Vương thị.” u Dương Tuấn Ngạn càng tỏ vẻ kiêu hãnh tự hào nói, “Bảo địa phong thủy tuyệt bản được tương truyền đời đời như thế, đâu phải con mèo con chó nào tùy tiện cũng có thể mua được? Muốn mua thì phải có tư cách. Trương Thiết Đản, ngươi cho rằng chỉ dựa vào tiền thì có thể giải quyết sao?”
“Vâng vâng vâng, Tuấn Ngạn giáo huấn đúng lắm.” Trương Thiết Đản gật đầu khom eo, gương mặt tràn ngập cười nịnh nói, “Chuyện này, mong Tuấn Ngạn hãy nhớ tới quan hệ mật thiết của chúng ta mà giúp đỡ.”
“Nhìn tình hình thôi, phải có tư chất xét duyệt.” u Dương Tuấn Ngạn nhàn nhạt nói, “Có vài chuyện không phải chỉ một mình ta nói là được.”
Lời này vừa thốt ra, đám phú hộ càng mong chờ, trên mặt từng người tràn ngập kính nể và mong mỏi. Lúc vừa chuẩn bị đi lên kéo chút quan hệ với u Dương Cẩu Thặng, à không, u Dương Tuấn Ngạn.
Bỗng dưng, ngoài xa truyền tới một trận âm thanh ồn ào: “Lục tiểu thư tới, Lục tiểu thư tới công trường quan sát.”
“Không được vây xem! Mau chóng đi làm việc.”
“Biểu hiện tốt cho ta, để Lục tiểu thư nhìn thấy tinh thần của đại đội năm chúng ta.”
“Lục tiểu thư tới rồi, ai dám làm ta mất thể diện, lão tử đánh chết người đó.”
Các đốc công của đội ngũ thi công, từng người đều gào lên.
Một màn như thế này, Vương Thủ Triết nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.
Lạc Thu nhà chúng ta, lúc nào lại có uy vọng như thế này rồi?