Chương 230: Hời lớn, Linh thú xuất hiện ở hồ Châu Vi (1)
Đang nói chuyện.
Trong sự vây quanh của mấy gia đinh và một gia tướng, Vương Lạc Thu đi từ xa đến gần, thị sát suốt dọc đường.
Nàng chắp hai tay ra sau, cơ thể nhỏ nhắn cực kỳ đoan trang, bước chân không nhanh không chậm, trầm ổn có lực, ung dung.
Trong lúc quan sát xung quanh, trong biểu tình ôn hòa lại không mất đi nghiêm túc.
Đối mặt với những tiếng hô “Chào Lục tiểu thư”, “Lục tiểu thư cát tường” của các đội trưởng và đốc công, nàng lại không mất vẻ gần gũi mà hơi gật đầu.
Học lại bảy tám phần dáng vẻ của Vương Thủ Triết, không, nàng càng giống vị đại lãnh đạo nào đó thị sát cấp cơ sở hơn so với tư thái của Vương Thủ Triết.
Lúc u Dương Tuấn Ngạn nhìn Vương Lạc Thu đi ngang, tâm trạng kích động thấp thỏm không thôi, bước lên trước khom lưng thỉnh an:
“Chào Lục tiểu thư.” Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, sợ Lục tiểu thư đã quên mất tên của hắn rồi.
Vương Lạc Thu hơi dừng động tác, lúc nhìn thấy là u Dương Tuấn ngạn, nàng hơi lộ ra một tia cười cổ vũ:
“Hóa ra là Tuấn Ngạn, chăm chỉ làm việc nha.”
“Vâng, Lục tiểu thư.” u Dương Tuấn Ngạn cảm thấy một cổ máu nóng xông thẳng lên đầu, toàn thân run rẩy mà tràn đầy năng lượng, Lục tiểu thư chẳng những còn nhớ người được nàng buộc miệng đề bạt là hắn mà còn ngừng lại khích lệ hắn.
Kẻ sĩ nguyện chết vì tri kỷ!
u Dương Tuấn Ngạn hắn, tuyệt đối không cô phụ sự kỳ vọng và coi trọng của Lục tiểu thư.
Có điều Vương Lạc Thu không hề nán lại mà tiếp tục đi thị sát công trường phía dưới. Công trình lần này rất lớn, nàng phải biết nắm lớn bỏ nhỏ, phải chú ý đến mọi mặt.
Nhìn theo bóng lưng của Vương Lạc Thu, u Dương Tuấn Ngạn hành lễ thật sâu:
“Lục tiểu thư đi thong thả.”
Cho đến khi nàng biến mất trong tầm mắt, u Dương Tuấn Ngạn mới ngẩng đầu, gương mặt ửng hồng và rung động.
Những phú hộ khác, từ đầu tới cuối không được Vương Lạc Thu nhìn đến, tựa như hoàn toàn không thấy bọn họ.
Nhưng trong đám bọn họ không có ai buông lời oán hận, ngược lại từng người đều hưng phấn bàn tán.
“Nàng chính là Lục tiểu thư Vương thị đời chữ Lạc, quả nhiên khí thái nổi bật, giống như Sồ Hoàng* giáng lâm, quý khí tự nhiên.”
*Con trống được gọi là Phượng còn con mái được gọi là Hoàng.
“Có thể có cơ hội gặp mặt Lạc Thu tiểu thư là vinh dự của Trương Thiết Đản ta.”
“Ta nghe nói rồi, Lục tiểu thư là Nữ Đế trên trời hạ phàm lịch kiếp, đầu thai vào Vương thị, ta thấy Bình An Vương thị sắp phát đạt rồi.”
Đủ loại nghị luận, tựa như đều tâng bốc Vương Lạc Thu lên tận trời.
Còn có một người đọc sách trong nhà phú hộ, rung đùi đắc ý lẩm bẩm nói “có thơ làm chứng” gì đó.
Nữ đế vốn là tiên trên trời
Giáng xuống hồng trần lịch phàm kiếp
Chợt có một ngày nổi gió lớn
Gió lốc cuốn về Lăng Tiêu điện.
...
Vương Thủ Triết trên thuyền ô bồng bị dọa đến ngây người, những người đó còn có liêm sỉ hay không, mới gặp Vương Lạc Thu chẳng bao lâu đã bắt đầu nói năng xằng bậy, tâng bốc tận trời xanh.
Còn người đọc sách? Ngay cả cốt khí và tôn nghiêm cũng không có. Đây gọi là lăng xê thiết lập nhân vật có biết không?
Vương Thủ Triết thật sự muốn tóm lấy người đọc sách không biết thẹn đó lại.
Sau đó cũng bảo hắn sáng tác một bài “có thơ làm chứng” cho mình.
“Ha ha, Lạc Thu nhà chúng ta, nhân vọng không tệ.” Vương Tiêu Hàn nhìn thấy gật đầu lia lịa:
“Nhìn dáng vẻ của nha đầu này, có lẽ dạo này cực kỳ nỗ lực, các đốc công đều rất bội phục nàng.”
Thực ra ngay cả Vương Thủ Triết cũng cảm thấy tuy Lạc Thu có hơi trung nhị nhưng năng lực làm việc thật sự không tồi.
Có những đệ đệ muội muội này trưởng thành lên, gánh vác thay hắn, dĩ nhiên là chuyện tốt nhất.
Vào lúc này, u Dương Tuấn Ngạn bị các phú hộ vây quanh cũng tựa như bước lên đỉnh phong của đời người. Có điều, hắn tuân thủ theo chỉ dạy của Lục tiểu thư, không kiêu ngạo không siểm nịnh, làm tốt công việc của bản thân:
“Công trình nhất kỳ này, cơ bản xây dựng nhà có cảnh quan ven sông, dẫn nước ở đầu nguồn về ruộng, các ngươi xem quy hoạch đồ và hiệu quả đồ.”
Trên thực tế, sách lược doanh thu lần này dĩ nhiên đều là phương án do Vương Thủ Triết làm ra. Nguồn gốc của phương án cũng rất đơn giản, phương án kinh doanh bất động sản trên Địa Cầu đã sớm đầy đường.
Hiệu quả đồ, quy hoạch đồ đều là thứ cơ bản nhất. Bỏ chút tiền mời họa sư vẽ là được, hiệu quả làm sao cho tốt, làm sao cho đồ sộ đẹp mắt. Trong thế giới này, phần lớn họa sư đều là người đọc sách kiêm nhiệm, không đáng tiền.
Trong phương án kinh doanh bất động sản ở Trái Đất.
Thứ lợi hại nhất chính là nắm bắt được lòng người, dùng các phương thức hiếm có, tiếc không nỡ bán, tranh mua để quảng cáo bất động sản.
“Vị trí của mảnh sân nhỏ này không tệ, cực kỳ đẹp, trong đại nông điền, còn có hai trăm mẫu ruộng tốt.” Trương Thiết Đản sáng hai mắt:
“Tuấn Ngạn huynh đệ, kỳ phòng kỳ điền này bán thế nào?”
“Không bán.” u Dương Tuấn Ngạn nói:
“Năm căn trước này dều là Vương thị gia chủ giữ lại cho gia tộc mình, các ngươi có thể xem thử hàng thứ hai. Tuy vị trí không bằng hàng thứ nhất nhưng trong tương lai là hàng xóm của tộc nhân Vương thị.”
“Căn này nhỏ chút, hơn nữa còn chỉ có tám mươi mẫu ruộng tốt.” Trương Thiết Đản hơi do dự.
“Châu Vi hào uyển chúng ta là nơi nào? Cả Bình An trấn chỉ có một nơi, tấc đất tấc vàng.” u Dương Tuấn Ngạn tỏ vẻ kiêu ngạo về một mảnh công trường vừa điền vào nói:
“Sau này Châu Vi chính là vùng đứng đầu Bình An trong số phú hộ và quyền quý. Ta nghe nói, ngay cả Trường Ninh vệ cũng có phú thương tới mua, tương lai nhất định càng đáng giá.”