Chương 233: Tóm được! Linh thú thủ hộ (1)
“Tiêu Hàn nói không sai.” Lung Yên lão tổ bỗng đáp xuống thuyền nhỏ:
“Nếu không thể tìm thấy chính xác vị trí của nó, sợ là không dễ đối phó.”
Biểu tình của Vương Thủ Triết dần nghiêm trọng lên, công trình san lấp đất trên hồ Châu Vi là một khâu trong kế hoạch lớn của hắn, một khi bị một con ô quy quấy rối sẽ là trò cười của thiên hạ mất.
“Thủ Triết, nếu thực sự không được thì Lục gia gia sẽ tập hợp một số ngư dân.” Vương Tiêu Hàn đưa ra chủ ý nói:
“Chúng ta giả mạo công nhân san lấp, đợi con ô quy đó dâng đến cửa, chúng ta dùng lưới tạm vây khốn nó, sau đó mau chóng trừ khử.”
Kế hoạch này miễn cưỡng cũng có thể, chỉ là quá bị động, nhưng tóm lại vẫn tốt hơn không có kế gì.
Vào lúc này.
“Bịch!” một tiếng, Vương Ly Từ nhảy lên, thuyền nhỏ lắc lư.
Vương Thủ Triết giật giật mí mắt, dùng ánh mắt khác lạ đánh giá nàng, nha đầu này ăn nhiều nên mập rồi?
Có điều, nhìn kỹ cũng không mập lắm, chỉ là gương mặt hơi bụ bẫm phấn nộn, cơ thể vẫn chỉ xem là hơi mập, vấn đề chắc là xuất phát từ thân pháp.
Ngay lập tức, hắn nhíu mày nói:
“Đại nha đầu, ngươi có thể tu luyện thân pháp cho tốt có được không? Nữ tử Huyền Vũ giả nào cũng nhảy như ngươi, cũng “Bịch” một tiếng đáp đất hả?”
Vương Thủ Triết cũng hơi đen mặt.
Vương thị thân pháp, cho dù là thân pháp cơ sở cũng đều chú trọng đến nhẹ nhàng và phóng khoáng, thân pháp tiến giai 【 Liễu Nhứ thân pháp】 , chính là linh động nhanh nhẹn, phiêu dật theo gió không thể tóm lấy được.
Đến chỗ này của nàng liền biến thành “Ầm”.
“Tứ thúc Tứ thúc.” Vương Ly Từ ủy khuất nói:
“Tu vi của ta tăng lên quá nhanh, nhất thời không khống chế được cơ thể. Người ta lúc bình thường, thân pháp cũng rất nhẹ nhàng.”
Nhẹ nhàng? Ta tin ngươi mới lạ.
Còn nữa, cái câu tu vi tăng cao quá nhanh đó, nghe sao cũng cực kỳ chói tai.
“Tóm lại, gần đây ngươi đặt tâm tư vào việc tu luyện cho ta.” Vương Thủ Triết nghiêm túc phê bình nói:
“Đừng vì có vài phần tu vi mà đắc chí, Huyền Vũ giả chỉ có cảnh giới tu vi thì không đủ, bằng không chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.”
“Vâng, Tứ thúc.” Vương Ly Từ bất mãn buồn bã. Sau đó nói:
“Ly Từ qua đây là muốn nói cho Tứ thúc biết, Ly Từ có thể cảm giác được vị trí của con ô quy đó.”
“?”
Sắc mặt của Vương Thủ Triết trở nên hơi đen, vừa nói ngươi là thùng rỗng xong, ngươi lập tức tới một chiêu này? Nha đầu này, có phải là trời sinh chính là để chống đối với hắn không?
Vương Ly Từ rụt cổ lại, ủy khuất liếc nhìn Vương Thủ Triết, ta lại chọc giận Tứ thúc chỗ nào rồi?
“Ha ha, đừng quản Tứ thúc của con.” Vương Tiêu Hàn ở bên cạnh cũng bị chọc cười, kéo Vương Ly Từ sang một bên:
“Đại nha đầu, nào nào nào, nói cho Lục gia gia biết, con ô quy đó ở đâu? Xem Lục gia gia tóm lấy nó về hầm canh ô quy cho con uống.”
Một câu nói khiến nước miếng của Vương Ly Từ sắp chảy ra rồi, tinh thần phấn chấn nói:
“Lục gia gia, nó ở đó, trôi nổi ở nửa trượng nước sâu, lén lút nghe chúng ta nói chuyện.” Nàng chỉ vào vị trí cách đó hơn vài trượng.
Linh thức của Vương Tiêu Hàn đi sâu vào bên đó, quả nhiên không sai, mơ hồ cảm ứng được con ô quy đó. Hắn lập tức nhảy lên, đấm xuống vị trí đó.
“Ầm!” Hồ nước nổ tung.
Con hung thú ô quy đó lộ ra, nó sợ hãi muốn mất hồn, cứng rắn chống lại một chưởng, sau đó lại nhanh chóng ngụp xuống dưới. Lần này, nó trốn xa một chút, cả người trốn trong bùn đất.
“Lục gia gia, ở đó, nó trốn trong bùn đất.” Vương Ly Từ lại thúc giục thuyền nhỏ chạy qua, chỉ vào một vị trí.
Lần này không chờ Vương Tiêu Hàn ra tay, Lung Yên lão tổ đã nhảy lên không trung, chém ra một kiếm nhẹ bâng.
“Xoẹt!” Kiếm mang chớp lóe, trong hồ giống như là bị một thanh đao chém trúng, hồ nước tách ra hai bên.
Đáy hồ sâu mấy trượng lại bị một kiếm này chém đến lộ ra bùn đất. Mà thân thể của con ô quy đó đều ẩn trong bùn đất, chỉ lộ ra nửa cái đầu, đôi mắt đảo điên dại.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Sao lại không thấy nước xung quanh đâu?
Nhưng rốt cuộc nó vẫn là một con ô quy sống lâu năm, nhanh chóng chui loạn xạ trong bùn đất, trong nửa hơi thở đã trở về trong nước lần nữa.
“Ào ào!” Mặt nước tách ra lại hợp lại lần nữa, khơi dậy từng đợt sóng, ô quy cũng biến mất không thấy đâu.
“Ô quy này rất linh cơ.” Vương Thủ Triết cũng kinh ngạc không thôi, vốn dĩ luôn cho rằng tốc độ của loài ô quy này rất chậm, dáng vẻ thảnh thơi. Không ngờ đã trốn thoát một mạng, chứng tỏ nhanh nhẹn biết bao nhiêu.
“Xong rồi, nó chạy xa rồi.” Vương Ly Từ bất đắc dĩ nói:
“Nó chạy về hướng đó, chúng ta đuổi theo.”
Chỉ là lần truy đuổi này, hai vị lão tổ cũng không tùy tiện ra tay. Ô quy ở trong nước, nếu nó thật sự muốn chạy thì thật sự không có cách gì bắt được nó.
Hơn nữa sau mấy lần nó chịu thiệt, trở nên càng giảo hoạt rồi, người vừa tiếp cận thì nó đã trốn xa hơn.
“Xem ra chỉ có thể gọi đội đánh cá của Lục thúc Định Hải đến.” Vương Thủ Triết miễn cưỡng nghĩ cách nhưng cũng không dám chắc chắn những tản lưới đó có thể chụp được nó hay không.
Chỉ cần có thể chụp trúng, tranh thủ trong tích tắc, hai vị lão tổ có thể ra tay đánh nó trọng thương.
“Tứ thúc Tứ thúc, ta còn có một cách có thể thử.” Vương Ly Từ lại rất cơ linh nói.Chương 234: Tóm được! Linh thú thủ hộ (2)
“?” Vương Thủ Triết dùng ánh mắt dị thường nhìn nàng, ngày thường sao không thấy nàng có nhiều chủ ý như thế. Hôm nay là đặc biệt đến để chống đối Tứ thúc sao?
“Được, ngươi nói thử xem.” Rốt cuộc Vương Thủ Triết vẫn lấy đại cục làm trọng.
“Tứ thúc, ta không dám đảm bảo.” Vương Ly Từ nói:
“Ta đang nghĩ, Linh thú là gì, đều là thứ rất thích đồ ăn ngon. Chúng ta chỉ cần dùng đồ ăn ngon dụ nó lên bờ, chẳng phải nó sẽ không chạy thoát được nữa sao?”
Quyến rũ bằng mỹ thực?
Ánh mắt của Vương Thủ Triết hơi hồ nghi, nha đầu này sẽ không vì bản thân thích ăn mà cảm thấy mọi thứ trong thế giới đều không cưỡng lại được sức hấp dẫn của mỹ thực chứ?
“Tứ thúc, Hoa Hoa cứ thế mà đi theo ta đó.” Vương Ly Từ đứng đắn nói:
“Nó thích ăn cá khô của ta.”
Vương Thủ Triết hơi chần chừ, cũng biết bị nàng thuyết phục rồi:
“Vậy thì cứ thử xem, dù sao cũng không tổn thất gì.”
Không thể không thừa nhận, nha đầu Vương Ly Từ này sẽ luôn làm ra một số chuyện ngoài dự liệu mà lại thành công khó hiểu.
“Cái gì gọi là không tổn thất?” Vương Ly Từ tức giận nói:
“Ta bỏ ra cá khô, hơn nữa dự trữ của ta cũng không nhiều.”
“Được! Tứ thúc thanh toán cho ngươi.” Vương Thủ Triết cắn răng nói:
“Nếu ngươi thật sự lập được công lớn, ta sẽ mời ngươi một bữa lớn ở 【 Bách Vị Hiên 】 Trường Ninh vệ, ngươi tùy ý chọn, không giới hạn.”
“Ồ?”
Mắt của Vương Ly Từ phát sáng, cảm thấy máu nóng sục sôi, toàn thân đều tràn ngập ý chí chiến đấu, vỗ ngực nói:
“Tứ thúc, tất cả cứ ôm hết lên người Ly Từ, đối phó với động vật nhỏ gì đó, Ly Từ có sở trường nhất.”
Sau đó, Vương Ly Từ nhanh chóng bước vào trạng thái, bắt đầu sắp xếp Vương Thủ Triết và hai vị lão tổ.
“Tứ thúc, điểm mai phục ở địa điểm hẻo lánh bên đó, phía sau có rừng cây, có thể ẩn nấp.” Vương Ly Từ bắt đầu nhanh chóng động não:
“Ngoài ra lần trước không phải người đã săn một con Đông Hải Tiễn Kỳ sao? Cho người cắt một đoạn, con ô quy đó ăn nhiều lắm, ít gì cũng phải ba, không, năm mươi cân.”
“Biết lò nướng không? Nếu trong nhà không có thì cứ lấy trong viện của ta, trước đây ta đã tìm thợ rèn làm mấy cái dự trữ.”
“Than thượng đẳng, các loại gia vị.”
“Hai vị lão tổ, các người nhất định phải tránh xa một chút, nín thở ngưng thần.”
...
Đủ loại sắp xếp và chỉ huy, rất sinh động.
Ngay cả Vương Thủ Triết cũng hơi kinh ngạc, vừa nghe đến có đồ ăn ngon thì nha đầu này đã bạo phát ra năng lượng thật sự rất đáng sợ.
Cho dù năm mươi cân Linh ngư đó khiến hắn hơi do dự nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
Sau đó, tất cả chuẩn bị ổn thỏa.
Vương Ly Từ một người một hổ, cộng thêm một trợ thuyền bình thường bắt đầu dập dờn trên hồ. Nàng và tiểu hổ Hoa Hoa khoan khoái hưởng dụng các loại mỹ thực, nhất là cá khô, ăn mãi ăn mãi, một số cá khô không cẩn thận rơi xuống hồ.
Sau hơn một canh giờ, thuyền dần dần vào bờ, cá khô vẫn không ngừng “rơi xuống”.
“Hoa Hoa, bản tiểu thư nướng Linh ngư cho ngươi ăn, đây là hải ngư đó, trước giờ ngươi chưa từng ăn đâu.” Vương Ly Từ ôm Hoa Hoa lên bờ, bắt đầu nướng.
Động tác của nàng rất thành thạo, thủ pháp sang trọng, chẳng bao lâu thì mùi cá nướng đã lan khắp bốn phía.
Ngay cả mấy người Vương Thủ Triết đang trốn trong rừng cây cũng bị mùi cá nướng hấp dẫn. Chỉ là Vương Thủ Triết vẫn hơi nghi ngờ như cũ, dựa vào cách này thật sự có thể dụ ô quy lên bờ?
Sắc trời dần tối, lò lửa càng thêm sáng mắt.
“Hoa Hoa, miếng này là của ta, đừng giành!” Vương Ly Từ đã bắt đầu cùng tiểu hổ Hoa Hoa hưởng dụng mỹ vị của Linh ngư nướng, dường như đã quên mất kế hoạch.
Ngươi một miếng, ta một miếng, nhanh chóng ngấu nghiến.
Chưa tới một khắc, năm mươi cân thịt Linh ngư Đông Hải Tiễn Kỳ của Vương Thủ Triết đã bị một người một hổ ăn hết một phần ba rồi!
Hơn nữa bọn nàng vốn không có ý định dừng lại, ăn đến khoan khoái, lại chẳng bao lâu nữa đã mất đi một nửa rồi!
Trong lòng Vương Thủ Triết “Bộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không ổn.
Lẽ nào, hắn trúng kế rồi?
Vương Ly Từ vốn chưa từng muốn dụ ô quy lên, chỉ đơn thuần là muốn ăn Linh ngư của hắn...
Ăn xong lau lau miệng, nói một câu hôm nay vận khí không tốt, con ô quy đó không lên, có lẽ ô quy đó không thích ăn cá.
Ngày mai lại tiếp tục làm mấy chục cân thịt Linh Giác Ly Ngưu.
Vương Thủ Triết càng nghĩ càng lo, nha đầu Ly Từ này trước đây có một đống tiền án, sao lại dễ dàng tin nàng như thế?
Cho đến khi nàng và con tiểu hổ đó ăn hết hai phần ba.
Vương Thủ Triết mới vỗ trán.
Ách... Được rồi, ta tin tiểu cô nãi nãi ngươi mới lạ.
Nhưng vào lúc này, mặt nước bên hồ hơi dao động, một con ô quy to lớn chậm rãi bò lên bờ. Thân hình to lớn của nó trong mờ tối càng đáng sợ, còn đặc biệt nhe răng một cái với Vương Ly Từ và hổ con.
“Hung thú a.”
Vương Ly Từ hô lên một tiếng, cùng hổ con Hoa Hoa chạy mất tăm mất dạng.
Sau đó, con ô quy đó đắc ý hất đầu, nhấc từng bước nặng trịch, nghênh ngang đi đến trước bếp lò, nghiêng đầu, tựa như đang suy nghĩ cá nướng này thật sự ngon như thế sao?
Thử ăn một miếng, một cân cá nướng đã chẳng còn.
Sau đó con ô quy này trúng tà rồi, ăn từng miếng lớn, đoán chừng nó hối hận rồi, hối hận vì đã nghi thần nghi quỷ không chịu lên sớm để ăn.
Ô ô... Quy gia sống uổng ba trăm năm.