Chương 232: Hời lớn, Linh thú xuất hiện ở hồ Châu Vi (3)
Đúng vào lúc này.
Một chiếc thuyền nhẹ lao nhanh về phía Vương Thủ Triết, người đứng ở mũi thuyền là lão tam Vương Thủ Nặc đời chữ Thủ.
Hóa ra Vương Thủ Nặc mới là người phụ trách công trình lớn này, nhưng rất rõ ràng, uy danh của hắn đã vĩnh viễn bị Vương Lạc Thu che lấp mất rồi.
“Tứ đệ, Tứ đệ, cuối cùng ngươi cũng trở về rồi.” Vương Thủ Nặc vừa nhìn thấy Vương Thủ Triết đã kinh hỉ đan xen nói:
“Mau, mau đi theo ta, con hung thú đó lại xuất hiện rồi.”
Vương Thủ Triết vội vàng cho thuyền ô bồng theo hắn, phi thân một cái nhảy đến trên thuyền của Vương Thủ Nặc, hắn nghi hoặc nói:
“Tam ca, sao lại bảo hung thú lại xuất hiện rồi?”
“Ngươi không biết rồi.” Vương Thủ Nặc không ngừng sốt ruột:
“Trong mấy ngày ngươi không ở đây, trong hồ Châu Vi xuất hiện một con hung thú họ rùa, chuyên đâm vào những chiếc thuyền san lấp. Ta tổ chức nhân thủ xua đuổi mấy lần lại không có tác dụng gì với nó. May mà tính nết của con hung thú đó vẫn khá ngoan ngoãn, không gây hại cho con người.”
“Nhưng cho dù như vậy, bây giờ cũng bắt đầu gây hoang mang lòng người rồi. Nếu cứ tiếp tục, rất nhiều công nhân đều không dám xuống hồ làm việc nữa.”
Hung thú họ rùa?
Vương Thủ Triết tỏ ra nghi hoặc, nghiêm túc nói:
“Lẽ nào là con trong truyền thuyết đó?”
Lúc hắn còn nhỏ đã nghe nói trong hồ Châu Vi có một con hung thú họ rùa. Nghe nói nó là dân bản địa ở hồ Châu Vi, cộng với việc tính khí của nó khá ôn hòa, trước nay không gây hại ai, do đó mà Trụ Hiên lão tổ đã không diệt trừ nó.
Nhưng từ đầu tới cuối lời đồn vẫn chỉ là lời đồn mà thôi, cho dù Vương Thủ Triết chưa từng nhìn thấy thì có tộc nhân nói từng thấy, cũng có người nói chưa từng thấy.
Do vậy, lúc Vương Thủ Triết đang quy hoạch công trình san lấp đã không nghĩ đến vụ này.
Lẽ nào là công trình san lấp quá lớn, cho nên đã chọc giận con hung thú rùa đen kia?
Trong lúc đang suy xét, thuyền của Vương Thủ Nặc đã tăng tốc lái đến hiện trường xảy ra án, chỉ thấy một chiếc thuyền san lấp đã bị đâm vỡ, trợ thuyền và công nhân san lấp đều rơi xuống nước hết.
Mà một con hung thú họ rùa khổng lồ đang dạo chơi trên mặt nước, ức hiếp nhân công san lấp. May mà nó không có ý gây hại cho người, chắc chỉ là đang phát tiết một trận mà thôi.
Con rùa đen kia vừa nhìn thấy thuyền của Vương Thủ Nặc, bỗng rẽ nước, nghênh diện xông lên, chứng tỏ là muốn đâm chìm thuyền.
Sắc mặt của Vương Thủ Triết nghiêm lại:
“Ngươi dám.”
Rút kiếm, phi thân lên, trên kiếm tinh cương phủ một tầng bạch mang, một kiếm chém xuống giống như sấm sét. Ô quy cũng không bỏ chạy mà cuộn mình trên mặt nước, trên mai ô quy phủ một tầng quang thuẫn màu xanh lam.
“Ầm!”
Một kiếm chém lên quang thuẫn, lực phản kích cực lớn khiến Huyền khí trong toàn thân của Vương Thủ Triết xao động, muốn phun máu. Mà hộ thuẫn màu xanh lam của con ô quy đó chỉ vẻn vẹn nhấp nhô vài cái, không chịu chút tổn thất nào.
Ô quy lộ ra lần nữa, phun một cột nước vào Vương Thủ Triết.
Nhị giai đỉnh cấp!
Trong lòng Vương Thủ Triết nghiêm lại, không ngờ con ô quy này đã đạt đến cảnh giới như thế này.
Tốc độ của cột nước đó cực nhanh, lúc hắn vừa muốn lặn xuống nước để trốn, bên tai lại nghe một tiếng hét to.
“To gan! Thủ Triết mau rút lui.”
Một cỗ đại lực kéo Vương Thủ Triết, lôi hắn lên thuyền.
Đó là Lục gia gia Vương Tiêu Hàn, Tiêu Hàn lão tổ mới thăng cấp trong gia tộc. Chỉ thấy ông tiện tay chưởng vỡ cột nước, hai chân nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, mặt nước tạo nên một vòng gợn sóng.
Sau đó, ông đạp sóng mà đi, khí thế tràn đầy, ma y vải thô bay phấp phới tựa như lục địa thần tiên. Trong giây lát, nhảy vọt đến bên trên ô quy, từ trên cao đánh ầm một chưởng xuống.
Ô quy không ngừng kinh sợ, theo bản năng cuộn mình lại, cố gắng dùng quang thuẫn màu xanh lam ngăn chặn.
“Ầm!”
Huyền kình bốn phía, màu xanh lam bị vỡ nát, năng lượng rời rạc tản ra tứ phía.
Ngay cả con ô quy to lớn đó cũng bị đánh văng ra vài trượng, rơi sâu vào trong nước.
Vương Thủ Triết nhìn thấy màn này không ngừng bấn loạn trong lòng, cho dù đã chứng kiến cuộc chiến giữa các Linh Đài cảnh nhưng cảm xúc vẫn không ngừng cuộn trào.
Có điều, con ô quy đó cũng có cơ linh, biết không đánh lại kẻ địch mạnh, lập tức ngụp sâu trong nước, biến mất không hình không bóng.
Mà Vương Tiêu Hàn giẫm hai ba bước trên mặt nước quay về thuyền, căng thẳng quan tâm hỏi:
“Thủ Triết không sao chứ?”
“Không sao, sơ ý quá rồi, không ngờ con ô quy đó đã đạt tới nhị giai đỉnh cấp rồi.” Vương Thủ Triết tỏ ra nghiêm nghị nói:
“Nếu không thể bắt được hay trục xuất thì e rằng công trình san lấp của chúng ta rất khó có thể tiếp tục.”
…
Nhị giai đỉnh cấp có thực lực tổng hợp đã ngang ngửa với nhân loại đạt Luyện Khí cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa nó còn là một hung thú thủy sinh, sức chiến đấu trong nước cực kỳ mạnh, có thể ẩn náu tứ phương.
Trên vạn mẫu thủy vực rộng lớn như vậy của hồ Châu Vi, xung quanh lại là đường nước thông với bốn phương tám hướng, nếu hung thú ô quy này thành tâm muốn trốn thì e rằng không dễ đối phó.
“Thủ Triết.” Sắc mặt của Vương Tiêu Hàn hơi khó coi:
“Nếu con rùa này dám ló đầu, đương nhiên Lục gia gia không sợ nó. Nhưng mà nó muốn trốn, hoặc đánh du kích gì đó, cho dù Thiên Nhân cảnh đến cũng phí công. Dù sao Linh thức của ai cũng có hạn, không thể tìm kiếm trên diện rộng.”