Chương 245: Thăng lên tam giai! Thủy Nguyên Linh Quy (2)
"Ngạc giao tam giai? Trước đây từng xuất hiện sao?" Vương Thủ Triết lập tức lục lại đồ phổ hung thú trong kí ức, tìm kiếm ra loại hung thú này.
Dáng vẻ của loại hung thú này hơi giống với cá sấu trên Trái Đất.
Thứ này da dày thịt béo, hơn nữa còn là hung thú lưỡng cư thủy lục, cực kỳ không dễ chọc. Nghe nói khi Trụ Hiên lão tổ khai hoàng Bình An trấn đã từng giết hai con ngạc giao tam giai, rất phí sức.
"Con ngạc giao này đã từng xuất hiện trước đây." Vương Định Hải bày ra sắc mặt khó coi giải thích, "Mỗi năm, nó đều sẽ theo An Giang bơi lội khắp nơi, phạm vi hoạt động có trên trăm dặm thủy vực. Bất luận là đoàn thuyền đánh cá nhà ai gặp được nó đều sợ trốn không kịp, thi thoảng cũng sẽ xuất hiện vài người lẫn vật bị thương ven bờ."
"Hả? Thế mà không có gia tộc đi đối phó nó?" Vương Thủ Triết nhíu mày.
"Sao lại không có nhưng đều thất bại hết." Vương Định Hải nói, "Thứ đó rất xảo quyệt, trong nước rất khó đối phó nó, cho dù nhân vật cấp lão tổ cũng không dám nhảy xuống An Giang quyết đấu với nó. Hơn nữa tính tình còn lớn, ai dám chọc nó thì nó sẽ càn quấy khiến nghề chài của nhà đó liên tục bất ổn."
Cũng phải, hung thú tam giai đã khác rồi, Cho dù lực chiến đấu và trí năng đều không phải là thứ mà nhị giai có thể sánh được.
Tuy ngọa giao không thông minh bằng hung thủ lục sinh nhưng nó lại khó chơi hơn so với hung thú thủy sinh, còn cực kỳ thù dai.
Đây thực sự là một tên ôn thần.
Về việc tìm Thiên Nhân cảnh đi đối phó nó, đó là không có khả năng. Trên dưới của Trường Ninh vệ, tổng cộng chỉ có ba tu sĩ Thiên Nhân cảnh.
Hai người là lão tổ tông của Thiên Nhân thế gia, một người khác là phủ chủ thành thủ phủ, đều là người có thân phận và địa vị khác người bình thường.
Ngươi bảo bọn họ xuống nước đối phó với một con ngoa giao tam giai, không nói đến tính nguy hiểm, chỉ nói đến ngoa giao vô cùng xảo quyệt vô tông vô ảnh, ở dưới nước hoàn toàn có thể đánh du kích với ngươi.
Ngươi tới ta đi, ngươi đi, qua hai tháng ta mới tới lại.
Do vậy, hung thú thủy sinh, nhất là hung thú thủy sinh thù dai đều khó chọc nhất.
"Phiền phức lớn rồi." Vương Định Hải nhíu mày sầu não nói, "Bây giờ là kỳ nước lên cuối cùng để đánh cá, ta còn chuẩn bị nhân khoảng thời gian này sẽ tích lũy thêm ít tài nguyên cho gia tộc. Bị con ôn thần đó ngắm trúng, ít nhất nửa năm này đừng mong sống tốt."
Vương Thủ Triết hơi đau đầu.
Trong khoảng thời gian này, chi tiêu trong gia tộc đã tăng nhanh, càn kim và các loại tài nguyên đều đốt ào ào.
Vốn có trạng thái số vào chẳng bằng số ra, nếu hôm nay hiện kim đổ vào hai trụ cột lớn là đội đánh cá và thủy sản đều dừng làm việc, chắc chắn sẽ phát sinh một đòn tấn công chí mạng đối với gia tộc.
Hai lão tổ phải tiêu hao nhỉ? Vẫn không thể để bọn họ dùng tài nguyên thấp để duy trì trạng thái sinh mệnh được?
Mấy tiểu tổ tông có tiềm lực phi phàm trong nhà và một đám người trẻ tuổi cũng đều sống nhờ vào thời khắc mấu chốt nhất này, vào lúc này cắt giảm tài nguyên của ai cũng đều là mai táng tiền đồ của người đó.
Vương Thủ Triết thân là người xếp đầu danh sách, đương nhiên tiêu hao cũng rất lớn, lại không thể dừng tài nguyên của mình lại được?
Bỏ lỡ thời kỳ mấu chốt nhất nảy sinh bây giờ, lúc tu luyện đến Linh Đài cảnh, trời mới biết phải đến năm con khỉ nào.
"Lục thúc có thể đảm bảo sau khi chúng ta dừng lại, năm sau nó sẽ không tới nữa?" Trong ánh mắt của Vương Thủ Triết đã có vài tia hung ác.
"Đương nhiên không thể đảm bảo." Vương Định Hải bất đắc dĩ nói, "Huống hồ cho dù nó rời khỏi rồi, không chừng ngày nào đó lại ngao du tới nữa. Ta đoán trong vòng trăm dặm ở khúc An Giang này đều là địa bàn của nó."
"Vậy thật sự là ôn thần rồi." Vương Thủ Triết suy xét, cuối cùng hạ quyết tâm, "Phải diệt trừ nó, bằng không tình thế vực lên của nhà chúng ta đều sẽ bị nó chấm hết."
Diệt trừ?
Vương Định Hải trố mắt nhìn.
Vương thị của chúng ta từ khi nào đã lợi hại như vậy?
Ngay cả ngoa giao hung thú thủy sinh tam giai, nói diệt trừ là diệt trừ?
"Lục thúc, mấy ngày nay, người và các huynh đệ đều coi chừng một chút." Vương Thủ Triết dặn dò nói, "Qua vài ngày, ta sẽ nghĩ cách diệt trừ nó."
Tuy không biết vì sao nhưng Vương Định Hải vẫn lựa chọn tin tưởng đứa cháu đã nhiều lần sáng tạo ra kỳ tích này.
...
Vài ngày sau, trong An Giang.
Một con Thủy Nguyên Linh Quy tam giai đang bơi lội ở dòng nước xiết rộng lớn trong An Giag, có cảm giác thoải mái tựa như rồng về biển lớn.
Mặt nước lớn như vậy, mạnh hơn bao nhiêu so với nơi bé nhỏ như hồ Châu Vi.
Nó trồi lên mặt nước, phun cột nước, mãn nguyện cực kỳ.
"Chơi ra chơi, đừng quên làm chính sự." Trên thuyền, Vương Thủ Triết chắp hai tay ra sau lưng, nhìn Thủy Nguyên Linh Quy nhàn nhạt đáp, "Ngươi đã dung hòa huyết mạch với ta, một sợi thần hồn đã nằm gọn trong tay ta, chỉ cần ta có ý niệm trong đầu liền có thể khiến ngươi hoàn toàn biến mất rồi."
Thăng lên tam giai, thể hình của Thủy Nguyên Linh Quy lớn thêm một vòng, vừa nghe thấy câu nói này của Vương Thủ Triết liền giật mình ớn lạnh.
Người quẻ này quá đáng quá, rõ ràng quy gia đã đồng ý trở thành linh thú của Vương thị. Hắn còn lấy tinh huyết của nó, dùng tà thuật thượng cổ tế luyện một trận. Chỉ càn hắn có ý niệm trong đầu, tà thuật liền hủy diệt thần hồn, quá đáng sợ.