Chương 244: Thăng lên tam giai! Thủy Nguyên Linh Quy (1)
Sau khi chuyển một vòng trong vòng đổ thạch đã bù đắp lại tất cả tiêu hao của nàng, còn có một khoản thu nhập bổ sung rất lớn. Phải biết rằng giá bán của một viên Linh thạch bình thường đều có thể đạt đến một trăm càn kim.
Chỉ đáng tiếc, thị trường đổ thạch của mỗi thành đều quá nhỏ.
Sau khi bị bứng một lần, nghề nghiệp này chắc chắn sẽ sa sút tính liên tục, đoán chừng phải qua một trận mới có thể khôi phục nguyên khí.
Đợi sau khi diệt xong Lưu Triệu hai thị, tình hình khá an toàn rồi, Vương Thủ Triết quyết định dẫn Vương Ly Từ dạo Lũng Tả quận và xung quanh khu vực, lần lượt bứng một vòng ở mỗi vệ thành, bổ sung một chút vào nội tình kim khố của gia tộc.
Xe ngựa lắc lư đi gần một canh giờ.
Sau khi dừng ở bến đò bí mật, Lục thúc Vương Định Hải đã lái một chiếc thuyền mới toanh đến đón.
Mọi người lên thuyền.
Thuyền mới dần đi về hướng sông, sau khi cánh buồm bung lên, theo gió vượt sóng mà đi.
Lung Yên lão tổ và Ly Từ đang nghỉ ngơi trong thuyền.
Còn Vương Thủ Triết lại tán gẫu cùng Lục thúc Vương Định Hải, nổi hứng nói: "Lục thúc, gần đây hồng quang đầy mặt, khí huyết tràn trề, xem ra dầu đủ đầy."
"Đương nhiên." Vương Định Hải cười nói, "Đây đều nhờ phúc khí của Thủ Triết, ngươi giúp ta cải tạo cách đánh cá, gần hai ba tháng, sản lượng bắt được của chúng ta đã gấp mười lần năm ngoái, thuận lợi liên tục leo cao. Mà gia tộc lại vừa lúc áp dụng đo đạc giá trị công lao, công lao của ta không ít à."
"Tháng này, ta lại bắt được một con Linh ngư khá hiếm, là một con Hoàng Kim Linh Lý mới vào nhị giai, dài tận tám thước, toàn thân to lớn tròn vo, vảy vàng óng ánh vô cùng đẹp. Cân nặng này, hắc hắc, phải có đến bốn trăm cân."
Vương Định Hải không ngừng hưng phấn nói, "Phải biết là Hoàng Kim Linh Lý có chút huyết mạch giao long, đáng tiền hơn so với Linh ngư khác."
"Chúc mừng Lục thúc." Vương Thủ Triết cười nói, "Đoàn thuyền đánh cá của Lưu Triệu hai thị thế nào rồi?"
"Rất lâu trước đã bắt đầu tàn lụi rồi, dáng vẻ không tích cực lắm." Vương Định Hải nói, "Nhất là hơn nửa tháng gần đây, không thấy đoàn thuyền của họ lên đường. Chắc là bị Vương thị chúng ta trấn áp, toàn tộc đều hết sĩ khí rồi."
Vương Định Hải không biết lão đối thủ của hắn, Lưu Vĩnh Châu và Triệu Đỉnh Thiên đều đã chết trong tay Vương Thủ Triết.
Thậm chí hắn cũng không biết phụ thân của hắn Vương Tiều Hàn đã thăng cấp Tiêu Hàn lão tổ.
"Vậy Lục thúc có tính nhân cơ hội bành trướng một chút không?" Vương Thủ Triết nói.
Vương Định Hải cười ha ha nói: "Lục thúc ngươi không có ngốc, Vương thị ta đã lớn mạnh, đương nhiên phải áp chế bọn họ, ngươi đã xem qua sổ sách gia tộc gần đây chưa? Ta đã thu mua hai mươi chiếc thuyền đánh cá, thuê hơn trăm người từ bàng hệ và thôn dân, bồi dưỡng trợ thuyền và thợ đánh cá đã chiếm hết hơn một trăm thập lý! Bất kể thu nhập thế nào, cứ cướp địa bàn trước rồi tính."
Vương Thủ Triết đâu rảnh mà ngày nào cũng xem sổ sách, huống hồ Lục thúc quản lý nghề đánh cá cũng tốt, Nhị ca Vương Thủ Nghĩa quản lý thủy sản cũng được, bọn họ đều là người lớn có lối suy nghĩ chín chắn.
Vào thời khắc quan trọng, xem chút cũng được nhưng cả người quan sát bọn họ phát triển thế nào, đó chính là rảnh rỗi tìm chuyện. Hơn nữa thế này cũng dễ tạo thành tâm lý ỷ lại cho bọn họ, và giảm đi tính chủ quan năng động.
Ở điểm này, Lục thúc Vương Định Hải làm rất tốt. Lúc nên bành trướng thì không cần nương tay, lúc nên tranh đoạt cũng không cần chùn bước. Dù sao bây giờ Lưu Triệu hai thị đã suy thoái, chính là thời cơ bành trướng tốt nhất đối với sản nghiệp của gia tộc.
Tất cả những kẻ thắng lợi được viết trên sử sách, địa bàn đều do cướp mà có.
Chỉ cần qua mươi mấy hai mươi năm, ai còn nhớ những thủy vực này đã từng là địa bàn của Lưu thị và Triệu thị? Lữ khách đến đến đi đi và người bản địa đều chỉ biết ngầm thừa nhận đây là địa bàn đánh cá của Vương thị.
"Thủ Triết à, còn có kỹ thuật lưới kéo mà ngươi đề ra vô cùng lợi hại, Trước mắt đã có hai chiếc thuyền chài, tổng dùng một tấm lưới cỡ nhỏ, trên tấm lưới này, hắc hắc... Cá bắt được chất đầy khoang thuyền." Vương Định Hải vừa nghĩ đến lượng cá thu hoạch chất đầy thuyền đó, hắn liền cười không khép được miệng, "Hay là lão tổ tông và ngươi cùng đi, ta đưa ngươi đi xem thử, bên đó rất tráng...”
Lúc đang nói chuyện.
Bỗng dưng!
Một chếc thuyền nhỏ từ xa phi đến, trên mui thuyenf, một người trẻ tuổi đang gấp gáp hét lên: Hải gia, Hải gia, đại sự không tốt rồi. Con hung thú thủy sinh đó lại gây chuyện rồi, nó phá rách lưới chài của chúng ta rồi."
Vương Thủ Triết nhận ra người thanh niên đó, hình như tên là Vương Cẩu Đản, là nhân tộc bàng hệ của Vương thị, từ nhỏ đã theo Lục thúc Vương Định Hải lăn lộn.
"Cái gì?"
Nụ cười trên mặt của Vương Định Hải liền cứng lại, "Thứ đáng chết, ta còn tưởng nó chỉ tiện đường."
"Lục thúc, xảy ra chuyện gì?" Vương Thủ Triết hỏi.
Biểu tình của Vương Định Hải ngưng trọng đáp: "Chuyện khoảng ba ngày trước, chúng ta có một cái đàn tranh cố định, lúc tối quăng lưới, lưới đã đến chỗ một con hung thú ngạc giao tam giai, dĩ nhiên nó đã dễ dàng xé rách tấm lưới. Dựa theo quy định, người làm thuê của chúng ta sẽ lập tức vứt lưới bỏ chạy, do vậy không gây ra thương vong."