Chương 275: Quạ Lửa! Thủy Long! Các Lão Tổ Ra Vẻ Ta Đây (1)
"Lưu lão tặc, Triệu lão tặc, Vương Thủ Triết ta cho các ngươi một cơ hội diệt Vương thị của ta." Vương Thủ Triết chế nhạo: "Đáng tiếc, các ngươi nắm không chắc."
"Nhân tiện ta sẽ nói cho các ngươi biết một tin tức thú vị."
"Lạc Tiên!"
"Nàng ấy là người của ta."
"Phụt!"
Lúc này, Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân đều phun ra một ngụm máu.
Vẻ mặt của cả hai đều xám như tro tàn!
Tàn đảng của Lưu thị và Triệu thị đều kêu than và thương xót.
Vương Thủ Triết, tên tiểu tử này không chỉ muốn giết người mà còn muốn vạch trần.
"Gừ."
Lưu Tri Đức là tu sĩ Linh Đài cảnh xuất thân từ một tán tu. Lúc này, hắn ta gầm lên như một con dã thú điên cuồng: "Tại sao, tại sao? Đường đường là Thiên Nhân Chung thị, tại sao lại cấu kết với các người hại bọn ta? Chung Lạc Tiên, Vương Thủ Triết, Chung Hưng Vượng, Vương Lung Yên! Các ngươi là đệ tử thế gia mà làm xằng làm bậy, bỉ ổi vô sỉ, vô sỉ!"
Giọng của hắn ta cực kỳ bi ai và thảm thiết, tràn đầy tức giận vô tận, không cam lòng, thậm chí là hối hận, khuấy động qua lại vùng trời ở doanh địa này.
Như đang ngâm xướng tiếng hát về cái chết sắp xảy ra của hai gia tộc Lưu thị và Triệu thị.
"Lại cấu kết?"
Chung Hưng Vượng đang chèn ép Lương Hạo Phong của Lương thị, trong lòng ông ấy chưa bao giờ vui sướng đến thế.
Ông ấy thân là đệ tử của Thiên Nhân, tư chất tương đối kém, miễn cưỡng lết lên Linh Đài cảnh và bình thường hoàn toàn không cần ông ấy ra tay. Hiếm khi có cơ hội đơn độc chiến đấu cùng một lão tổ nhà quê cùng cấp, nên đương nhiên muốn ở trước mặt học tỷ thể hiện tốt một phen.
Nghe tin thế cục của Vương thị đã đại thắng, tất nhiên ông ấy rất mừng cho học tỷ và lão đệ Thủ Triết.
Nhưng ông ấy không ngờ tới, lão tặc Lưu Tri Đức đó lại còn nói cái gì mà Chung thị cấu kết với Vương thị hại Lưu thị và Triệu thị?
Đương nhiên là có cấu kết, nhưng do đâu mà có? Còn Chung Lạc Tiên đó là nhân vật như thế nào? Chẳng lẽ màn biểu hiện của Chung Hưng Vượng tuyệt vời đến mức khiến tất cả bọn họ phải khiếp sợ?
Từ cấu kết này khiến Chung Hưng Vượng nghe rất phấn khích và sợ run. Ngược lại điều này đã nhắc nhở ông ấy, khi quay về phải cấu kết chặt chẽ với Vương thị và cấu kết sâu hơn nữa, như vậy thì thỉnh thoảng sẽ có thể lắc lư ở trước mặt học tỷ, càn quét cảm giác tồn tại của mình.
Nếu như có thể nhận được ánh mắt xinh đẹp và lạnh lùng của học tỷ, nghe nàng giống như giận mà không phải giận chửi rủa “Cút!”, cảm giác đó như xương cốt quá xốp giòn và mất hồn.
Thoải mái! An nhàn!
Đúng lúc trong lòng Chung Hưng Vượng đang tưởng tượng không ngừng, vui mừng đắc ý.
Các vị trí khác trên chiến trường cũng đã có những thay đổi mạnh mẽ.
Đứng mũi chịu sào là Ma Tu họ Lý, đột nhiên đồng tử của ông ta thắt lại, các cơ trên cơ thể căng ra.
Khi Lưu thị và Triệu thị đến đây, bọn họ có khí thế phi thường, bày ra dáng vẻ nhất định sẽ thắng, nắm chắc Vương thị. Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn sự tình lại sụp đổ đến mức như vậy.
Lúc này không đi thì đợi đến khi nào?
Khi ông ta vừa muốn di chuyển.
Bỗng dưng.
Nho Hồng lão tổ đang khép hờ mắt chậm rãi mở mắt ra, dáng vẻ như cười như không: "Bây giờ mới muốn đi, có phải là hơi muộn rồi không?"
"Ngươi muốn như thế nào?" Ánh mắt của Ma Tu họ Lý run lên, giọng nói khàn khàn mang theo tia giễu cợt: "Nho Hồng lão tổ, chẳng lẽ người còn muốn giữ ta ở lại hay sao?"
Dứt lời, ma đao dài hai thước trong tay ông ta sáng lên một tầng sương mù năng lượng đen kịt, biến hoá khó lường, giống như có yêu khí hung hãn phong ấn trong đó, gầm thét không dứt chờ ăn thịt người.
Điều này cũng giống như tiếng gầm gừ của con dã thú khi nó đối đầu với kẻ địch, cảnh báo và răn đe kẻ địch.
"Giữ lại hay không không phải là ta quyết định." Nho Hồng lão tổ bình thản nói: "Khổ chủ của Vương thị đến quyết định."
Khổ chủ?
Ma Tu họ Lý vừa cảm thấy kinh ngạc phẫn nộ vừa cảm thấy hoang đường, trong trận chiến này ngay cả nửa sợi tóc Vương thị cũng không mất, phong cảnh thì vô biên, vậy còn nói khổ chủ cái gì?
Đúng lúc này.
Giọng của Vương Thủ Triết vang lên: "Nho Hồng lão tổ nói đúng, ngươi cái tên Ma Tu này to gan dám mưu hại Vương thị của ta. Dù không thành công nhưng cũng khó có thể tha thứ, nghĩ đi nghĩ lại, ngươi coi Vương thị là cái gì hả?"
"Mãng lão tổ, Minh Thăng lão tổ, làm phiền hai vị."
"Ha ha ha! Không ngờ hôm nay vẫn còn có cơ hội xuất thủ, sẽ không lấy không lợi ích của Thủ Triết."
Hai vị lão tổ Công Tôn Mãng và Lư Minh Thăng nhìn nhau, rất ăn ý đạp chân không bước đi, lần lượt đứng về vị trí mà Ma Tu họ Lý có thể trốn thoát.
Hai người họ và Nho Hồng lão tổ đã bao vây tên Ma Tu đó theo hình tam giác và phong sát đường thoát của ông ta.
Ánh mắt của Ma Tu họ Lý lộ ra vẻ khiếp sợ, lùi về phía sau hai bước, vừa hối hận vừa tức giận: "Vương thị tiểu bối, Vương thị của ngươi đã thắng rồi, sao lại làm khó ta, dù sao ta cũng chưa từng ra tay."
"Nực cười." Vương Thủ Triết chế nhạo: "Ngươi đã nhận lời mời của Lưu thị và Triệu thị đến đối phó Vương thị của ta, ngươi đã phải chuẩn bị tốt cho cái chết."
"Được được được lắm!" Ma Tu họ Lý tức giận đến mức cười: "Lão tử đã thăng cấp lên Linh Đài cảnh 70 năm, nhưng đây là lần đầu tiên bị một tên tiểu tử Luyện Khí cảnh đe dọa. Trần Nho Hồng, Lư Minh Thăng, Công Tôn Mãng, các ngươi thực sự nghĩ rằng ta là một người ăn chay sao?"