Chương 280: Thắng Lợi Lớn! Thu Hoạch Lớn! (2)
Rõ ràng là mọi người đều đến đây để giúp đỡ, nhưng ông ấy lại phấn khích như được tiêm máu gà*, liều mạng như đang giết kẻ thù giết cha mình, động một tí là lại muốn lấy thương đổi thương.
*Tiêm máu gà: Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.
Điều này khiến Lương Hạo Phong cảm thấy tủi thân muốn khóc, trong lòng hối hận đến cực điểm, tại sao lại ma xui quỷ khiến sa vào vũng bùn này? Lại còn gặp phải cái lão nhà Chung thị không nói đạo lý như vậy nữa, ngươi bị thương rồi có tốt không hả?
"Đầu hàng, tộc trưởng Vương, ta đầu hàng." Khi Lương Hạo Phong năm lần bảy lượt không thể trốn thoát, ông ta chỉ có thể hét lên: "Ta sẵn lòng xin thề, ta sẵn lòng trả tiền chuộc."
Thật ra ông ta không đầu hàng thì cũng hết cách.
Lung Yên lão tổ và Tiêu Hàn lão tổ của Vương thị đã bao vây ông ta, những lão tổ khác cũng nhìn chằm chằm ông ta như hổ đói.
"Chung lão ca vất vả rồi, dừng tay trước đi đã." Vương Thủ Triết nói.
"Thủ Triết à, ngươi đừng quản, nhìn lão ca của ngươi đánh chết hắn." Chung Hưng Vượng vẫn còn hưng phấn, vẫn muốn thể hiện trước mặt học tỷ Lung Yên.
Lung Yên lão tổ hơi nhướng mày, tức giận nói: "Thủ Triết nói dừng tay, ngươi không nghe thấy sao?"
Cả người Chung Hưng Vượng run lên, vội vàng dừng tay, lui đến bên cạnh Vương Thủ Triết rồi cười khan: "Thủ Triết lão đệ đừng trách, đã lâu rồi ta không đánh nhau, nhất thời ngứa tay, ngứa tay." Nói xong còn lén nhìn phản ứng của Lung Yên lão tổ.
Vương Thủ Triết chắp tay nói: "Trong trận chiến gia tộc, Chung lão ca đã vì Vương thị mà đứng ra chủ trì công đạo, Thủ Triết cảm kích không hết, sao có thể trách ngài chứ?"
Nói xong, Vương Thủ chuyển sự chú ý sang Lương Hạo Phong và hơi cau mày.
Nhìn thấy biểu hiện của hắn, đột nhiên Lương Hạo Phong hoảng sợ, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Minh Thăng lão tổ.
Minh Thăng lão tổ thở dài: "Hạo Phong lão tổ, việc gì ngươi lại phải tự làm khổ mình như vậy? Rõ ràng ngươi biết Lưu thị và Triệu thị đã là một cục diện rối rắm."
"Ài, chuyện cho tới bây giờ ta cũng không biện bạch gì nữa." Lương Hạo Phong cười khổ: "Hạt giống Linh Đài trong nhà sắp xung kích Linh Đài cảnh, tài nguyên tích lũy của gia tộc cũng không đủ. Chao ôi, nhất thời ma xui quỷ khiến."
Lập tức, Minh Thăng lão tổ nhìn về phía Vương Thủ Triết rồi nói: "Thu Triết, ngươi đã kêu dừng lại, có lẽ là do dự có muốn lấy mạng của Lương Hạo Phong. Chỉ là Lương Hạo Phong này đã hợp tác với ta mấy lần, cũng coi như là có mấy phần giao tình. Ta mặt dày cầu xin Thủ Triết, để hắn bỏ tiền ra mua mạng đi."
Vương Thủ Triết vội vàng chắp tay hành lễ: "Lão tổ, người đừng làm vậy Thủ Triết không nhận nổi, dù người không mở miệng thì Thủ Triết cũng có ý định này."
"Tuy nhiên, không thể nhẹ tay với hắn. Phải bắt hắn viết một vài cuốn sách tội lỗi, do mấy vị lão tổ chúng ta lưu giữ. Nếu hắn dám chờ đợi cơ hội trả thù hoặc tiết lộ sự việc hôm nay, nhất định chúng ta sẽ khiến Ninh Tây Lương thị phải trả giá." Mãng lão tổ ở bên cạnh bổ sung.
"Được." Vương Thủ Triết gật đầu: "Nếu đã như vậy, mời Hạo Phong lão tổ lấy thù lao ra trước. Đây là tiền mà hai gia tộc Lưu thị và Triệu thị cầm cố tài sản ở Tiền thị thương hội." Vương Thủ Triết nói: "Thủ Triết đến Tiền thị chuộc lại sản nghiệp của Bình An trấn."
Thực ra.
Ngay từ khi Lưu thị và Triệu thị đi thế chấp tài sản của họ, Vương Thủ Triết đã nhận được tình báo của Tiền Học An, nên đã có phán đoán sơ bộ về con át chủ bài của Lưu thị và Triệu thị.
"Đây là chuyện đương nhiên, đương nhiên." Lương Hạo Phong ngoan ngoãn lấy ra một xấp kim phiếu: "Sau khi vào ngoại vực, ta mới nhận được thù lao, đây là ba ngàn càn kim. Sau khi việc xong thì còn hai ngàn nữa."
"Năm ngàn càn kim?" Vương Thủ Triết chế nhạo: "Hai gia tộc Lưu thị và Triệu thị rất hào phóng, so với ta còn hào phóng hơn nhiều."
"Thủ Triết, lời này không được nói như vậy." Mãng lão tổ bênh vực: "Người có mắt tinh tường đều nhìn ra Lưu thị và Triệu thị không còn ổn nữa, tất nhiên bọn chúng phải cầu cứu bên ngoài nhưng không ai giúp nên phải tốn nhiều tiền để cám dỗ Lương Hạo Phong mạo hiểm. Lưu thị và Triệu thị thuộc về tử chiến đến cùng, trong cái chết cầu sống. Mà bọn ta đến đây, chỉ tương đương với việc lấy tiền mà không phải trả bất cứ cái gì, ý nghĩa không giống nhau."
"Đúng vậy đúng vậy, Thủ Triết à, ngươi đừng nói nhập làm một." Minh Thăng lão tổ và Nho Hồng lão tổ cũng mỉm cười thuyết phục.
"Thủ Triết, đây là kim phiếu tìm được ở trên người Lưu Thắng Nghiệp và Triệu Tiến Hiền." Vương Thủ Tín cũng cầm một xấp kim phiếu tới, tổng cộng có bảy ngàn càn kim.
Mà cùng lúc đó, Vương Tiêu Hàn cũng lấy ra càn kim mà mình lục soát được ở trên người Ma Tu: "Thủ Triết, trên người tên Ma Tu họ Lý đó có tổng cộng hơn bảy ngàn càn kim, trong đó có năm ngàn là thù lao."
"Chư vị lão tổ, thù lao là sản nghiệp của Bình An cầm cố, Thủ Triết đành mặt dày nhận lấy." Vương Thủ Triết cười nói.
"Thủ Triết, lần này chúng ta đến chỉ để giúp đỡ, hơn nữa cũng đã nhận được thù lao rồi. Theo lý mà nói, chiến lợi phẩm thuộc về Vương thị của các người." Tuy ba vị lão tổ trông thấy tài sản phong phú mà thèm, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc.
Họ thuộc về phe được thuê, làm gì có chuyện nhận thù lao rồi lại còn nhận cả chiến lợi phẩm cơ chứ? Chỉ là bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ thu hoạch được nhiều như vậy, theo bản năng có hơi bỏng mắt.