Chương 279: Thắng Lợi Lớn! Thu Hoạch Lớn! (1)
"Xẹt!"
Trong tiếng khẽ ngâm nga của Lung Yên kiếm, đầu của Lưu Tri Đức bay lên. Bà ấy nắm lấy đầu của Lưu Tri Đức và kích động đến mức vai run rẩy, như thể bà ấy đang cố kìm nén khóc.
Năm mươi năm rồi!
Từ năm mươi năm trước, sự phản bội của Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân đã dẫn đến cái chết thương tâm của Trụ Hiên gia gia và Khung Nguyên điệt nhi của bà ấy.
Kể từ đó Vương thị sa sút.
Mà Vương Lung Yên bà không thể không kéo lê thân xác tàn phế chống chọi với vô vàn áp lực, bảo vệ và che chở Vương thị suốt năm mươi năm.
E rằng không ai có thể thực sự hiểu được những cay đắng và đau đớn đó.
Cho dù ngày hôm nay Vương thị đã nắm chắc phần thắng thì trái tim của bà ấy vẫn chưa thật sự có thể nguôi ngoai.
Cho đến tận lúc này, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của bà ấy bắt được đầu của Lưu Tri Đức, bà ấy mới cảm thấy thực tế ập đến.
Cơn ác mộng đã ám ảnh bà ấy suốt năm mươi năm.
Tỉnh lại rồi!
Cuối cùng mối thù của bao nhiêu người cũng được báo rồi.
Vương Thủ Triết bước tới, cầm lấy cái đầu trong tay bà ấy đưa cho Vương Thủ Tín ở phía sau.
Hắn biết rất rõ cảm giác căm thù của mình kém xa Lung Yên lão tổ. Nhưng hắn cũng có thể hiểu được một chút, cảm giác trầm uất sau năm mươi năm của bà ấy không thể lập tức có thể giải toả hoàn toàn.
Trong số rất nhiều tiểu bối, chắc chắn lão tổ tông yêu quý và tin tưởng Vương Thủ Triết nhất. Nhưng dù sao hắn cũng là một nam nhi, nên không thể ôm lão tổ để an ủi. Ngay lập tức, hắn vẫy tay và nháy mắt với vài cô nương của nhà mình.
Sau đó, Vương Ly Từ có nhãn lực nhất, mặc một bộ áo giáp nặng nề, "ầm ầm" nhào tới, chuẩn bị làm hành động nũng nịu đáng yêu. Dù sao thì nàng cũng mặt dày, giỏi nhất là làm những chuyện này.
Nào ngờ Lung Yên lão tổ bị giật mình, cái quỷ gì thế?
Bà ấy tránh né theo bản năng.
Sau đó!
Vương Ly Từ vồ hụt, "ầm" một tiếng, ngã đâm đầu xuống đất.
"Lão tổ, đó là Ly Từ." Khoé miệng của Vương Thủ Triết giật giật, chỉ số thông minh của đứa ngốc này còn cứu được không? Trước khi làm nũng, có thể cởi bỏ bộ giáp nặng nề trước được không hả?
"Ối! Ly Từ?" Ngay cả ánh mắt của Lung Yên lão tổ cũng hơi lóe lên.
"Lão tổ tông."
Vương Lạc Thu và Vương Lạc Tĩnh đều thuận thế nhào vào vòng tay của Lung Yên lão tổ, thậm chí Vương Lạc Đồng lớn tuổi hơn cũng lao đến, nũng nịu ôm lấy cánh tay của Lung Yên lão tổ.
Một đám hậu bối tràn đầy năng lượng, đương nhiên sẽ khiến cảm xúc của Lung Yên lão tổ nhanh chóng được giải tỏa. Bởi vì đám hài tử tượng trưng cho tương lai và hy vọng của gia tộc, tượng trưng cho mặt trời mọc.
Theo cái chết của Lưu Tri Đức và Triệu Bá Quân, đương nhiên tàn dư của Lưu thị và Triệu thị không thể chống lại, họ lần lượt bị chặt đầu ngay tại chỗ.
Trước đó Thủ Triết đã nói, hôm nay Lưu thị và Triệu thi tham gia vào trận chiến đều không giữ lại một ai.
Cho dù đó là Lưu Thắng Nghiệp, Vương Thủ Triết cũng sẽ không vô nghĩa đi tra tấn hắn ta, mà là ra lệnh cho gia tướng dùng một nhát đao chém chết hắn.
Tra tấn kẻ địch, để người ta chết trong đau đớn chỉ là để trút bỏ cảm xúc mà thôi.
Sau đó đến việc thu dọn chiến trường và cuối cùng là xử lý hai tên địch ngoại viện.
Tên Ma Tu đó thì không cần phải nói nữa.
Dưới sự làm tiêu hao kiên định của ba vị lão tổ, tên Ma Tu đó đã gần như sụp đổ. Chỉ để tránh ông ta liều mạng chống trả, ba vị lão tổ đã đánh rất bảo thủ.
Cho đến khi Lung Yên lão tổ hơi điều chỉnh cảm xúc và gia nhập chiến trường.
Dưới tình huống lấy bốn địch một, trong lúc tên Ma Tu có thực lực không tầm thường bất lực và tuyệt vọng đã bị chặt đầu ngay tại chỗ, đừng nói đến việc lôi một người đi chôn cùng, thậm chí là ông ta còn không thể khiến một người bị thương.
Đây là lợi ích của việc bắt nạt kẻ yếu, sẽ bắt nạt ngươi đến mức nghi ngờ nhân sinh.
Hơn nữa, mỗi lão tổ đều là nhân tinh sống lâu, mỗi người đều rất trân trọng sinh mạng, có ưu thế tuyệt đối, làm sao có thể dễ dàng cho ông ta cơ hội kéo người khác làm đệm lưng?
Vừa gặp phải đối phương liều mạng, họ sẽ lập tức thủ thế và rút lui, đồng đội cũng sẽ chủ động ứng cứu.
Kiểu chơi ranh ma như vậy thật sự khiến kẻ địch kinh tởm đến cực điểm.
Nhưng kẻ thù kinh tởm thì phe ta mới hạnh phúc.
Vì phòng ngừa Ma Tu đó giả chết các kiểu, theo lời đề nghị của Vương Thủ Triết, đầu và tay chân phải bị chặt bỏ. Sau đó, sau khi cẩn thận cất đi chiến lợi phẩm, Minh Thăng lão tổ đã ra tay thiêu xác ông ta thành một đống tro tàn.
Đây tuyệt đối không phải là một sự cường điệu.
Mà là nó bắt nguồn từ sự kính sợ và thận trọng đối với tất cả các loại thủ đoạn quái đản của Ma Tu, ai mà biết chúng sẽ có những bí thuật cổ quái nào chứ?
Chỉ còn lại Lương Hạo Phong, lão tổ của Ninh Tây Lương thị là vẫn đang cố gắng kiên trì. Mặc dù Chung Hưng Vượng mà ông ta phải đối mặt có kinh nghiệm chiến đấu không mạnh lắm, nhưng suy cho cùng thì ông ấy cũng là đệ tử của Thiên Nhân thế gia, còn từng là học tử của Tử Phủ Học Cung.
Chung quy hiểu biết sâu rộng, thủ đoạn cũng nhiều.
Lương Hạo Phong vẫn luôn ở thế bất lợi bị đàn áp, đánh đập, hơn nữa ông ta còn nghi ngờ Chung Hưng Vượng là tên thần kinh.