Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 68: Rút Dây Động Rừng (1)

Chương 68: Rút Dây Động Rừng (1)
Nắm bắt cơ hội xào xáo Diệt Trùng Tán để kiếm một khoản hời, chắc chắn là điều đáng mừng. Tuy nhiên, sự phát triển của sản nghiệp gia tộc mới là nền tảng thực sự cường đại của một gia tộc.
Ngoài ra, ba nghìn càn kim mà Tiền Học An đề cập khiến Vương Thủ Triết có chút đau đầu. Nắm được lương thực của năm có thiên tai nghĩa là nắm được cơ hội đầu tiên.
Nhưng khái niệm ba nghìn càn kim là gì? Tính theo giá lương thực hiện nay thì khoảng năm sáu vạn gánh*, đủ cho dân số hai vạn người ăn trong một năm!
*1 gánh= 100 cân.
Phải biết rằng, tổng dân số của toàn bộ Bình An trấn vẫn chưa đến ba vạn người.
Với lượng lương thực khổng lồ như vậy, chỉ riêng việc vận chuyển và tích trữ đã là một vấn đề lớn. Trong các nông trang lớn của Bình An Vương thị, đương nhiên cũng có những kho lương thực. Tuy nhiên, những kho lương thực đó đã tích trữ một số lương thực lâu năm, cộng với không gian dự trữ sản xuất ra lần này, đã chiếm bảy tám phần, căng hết cỡ cũng chỉ nhét được thêm một hai vạn gánh.
Tuy nhiên, biện pháp đều là do con người nghĩ ra.
Khi Trụ Hiên lão tổ kiến lập chủ trạch, đã suy xét đến sự phát triển của gia tộc trong tương lai, chỉ có năm mươi thước dành cho các tộc nhân quan trọng ở, còn lại tổng cộng không dưới trăm thước.
Hầu hết chúng đều trống rỗng, chỉnh đốn vài vạn gánh lương thực dễ như trở bàn tay. Trong năm thiên tai, nơi an toàn nhất là chủ trạch của thế gia.
Chủ trạch của mỗi thế gia được xây dựng ở nơi có địa thế dễ phòng thủ và khó tấn công, lực lượng phòng thủ là mạnh nhất, lương thực để ở đó làm cho lòng người an tâm.
Ngoài ra, trước đó cũng có nhắc tới chủ trạch của Vương thị được xây dựng trên sườn núi và ven sông.
Đương nhiên sườn núi là nhánh của núi Lục Bình, bên cạnh ven sông là một cái hồ nhỏ gọi là hồ Châu Vi, do chính Trụ Hiên lão tổ đặt tên và được đặt theo khuê danh của đích nữ Vương Châu Vi mà Trụ Hiên lão tổ thương yêu nhất.
Hồ Châu Vi không lớn lắm, có diện tích chưa đến vạn mẫu thủy vực, nhưng nó là rào chắn tự nhiên và là hậu hoa viên của Vương thị chủ trạch.
Điều quan trọng nhất là nó còn có một con sông vốn là tự nhiên sau này được sửa chữa nhân tạo, trong vòng vài dặm sông có một nhánh sông, có thể dẫn đến hai nông trang khác ngoài Tằm trang.
Trong số đó, con sông chính của Phong Cốc nông trang uốn khúc và nối với hồ Châu Vi, tổng khoảng cách ngoằn ngoèo khoảng hơn hai mươi dặm.
Mà thượng nguồn sông của Phong Cốc nông trang là cổng nhánh mà Trụ Hiên lão tổ đã cải tạo, có tên là Phong Cốc Hạp. Cửa này là công trình thủy lợi, chủ yếu dùng để điều chỉnh mực nước sông nội địa, nhưng do sử dụng chế độ cửa đơn kiểu kéo nên không có đường cho tàu bè qua lại.
Nhưng điều đó không quan trọng lắm, để giữ cho Phong Cốc Hạp mở, nó cần được nạo vét và bảo dưỡng thường xuyên, vì vậy mực nước rất sâu...
Vương Thủ Triết nhanh chóng giải quyết những suy nghĩ của mình, lúc này, sau khi viết xong hai phong thư, hắn đã gọi Vương Trung và Vương Dũng vào.
"Gia chủ." Hai gia tướng đều có tinh thần sĩ khí tốt, hiển nhiên là họ rất xem trọng sự phát triển trong tương lai của gia tộc.
Vương Thủ Triết đưa thư cho hai gia tướng Vương Trung và Vương Dũng, phân phó: "Sau khi hai ngươi đưa thư đi, tạm thời không cần trở lại, ở lại giúp đỡ."
Sau khi gia tướng rời đi, một mình Vương Thủ Triết chậm rãi uống trà, ánh mắt dâng trào, dường như trong lòng không yên, nếu mọi chuyện đều suôn sẻ, trận trùng tai này ngược lại sẽ là bước ngoặt trong vận mệnh suy bại của Vương thị.
Thời gian, hai ngày trôi qua mà không có bất kỳ gợn sóng nào.
Vương Thủ Triết đã dành hai ngày này ở Trường Ninh biệt viện để tu thân dưỡng tính, uống linh trà, tu luyện, thật hiếm khi có những ngày khá thoải mái như vậy.
Nhưng hai ngày qua, thế giới bên ngoài đã trải qua những thay đổi đột ngột, khi tình hình lúa làm đòng ngày càng gia tăng, đợt trùng tai đầu tiên đã lan ra toàn bộ khu vực Trường Ninh vệ với tốc độ cực nhanh, các thế gia đều hoảng loạn.
Do sản lượng giảm là việc không thể tránh khỏi, giá các mặt hàng nông sản và phụ phẩm khác bắt đầu tăng, ngoại trừ thực phẩm chủ lực được các quan phủ của Đại Càn quản lý chặt chẽ, giá cả cũng đã tăng đáng kể. Khi thiếu lương thực, cá ướp muối, cá hun khói bảo quản được lâu cũng có thể duy trì sự sống.
Nhiều thương hội buôn gạo đã ngừng bán lương thực. Các cửa hàng gạo của quan doanh Đại Càn bắt đầu bán với số lượng hạn chế, trước các quan doanh bán gạo đã có đội quân xếp một hàng dài, lính canh vệ thành đã vào cuộc để duy trì trật tự.
Vương Thủ Triết đang uống trà và nghe tin tức thu thập được từ các lộ tập hợp, trong lòng của hắn gợn sóng. Nếu không phải gia tộc có cục cưng Vương Lạc Tĩnh, chắc hẳn cũng đã bắt đầu sứt đầu mẻ trán rồi nhỉ?
Làm gì có chuyện hắn còn có thể nhìn gió giục mây vần với cảm giác nhàn nhã như bây giờ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất