Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 78: Tứ đệ thi triển tà thuật gì vậy? (2)

Chương 78: Tứ đệ thi triển tà thuật gì vậy? (2)
“Đại tẩu nói gì vậy? Vương Thủ Tín là đại ca ta, ngài là đại tẩu ta. Người một nhà hiếm thấy mới tụ tập cùng nhau dùng bữa, há có thể tùy tiện?” Vương Thủ Triết tự mình cầm một chén trà, rót linh trà cho Từ thị, “Đại tẩu trước hãy nếm thử Sơn Dương Tiểu Linh chủng này đi, uống lúc nóng hiệu quả tốt hơn.”
Từ thị run rẩy mà nhấp một ngụm, vị đắng cay của linh trà và ý vị đặc biệt đánh vào trong lòng nàng. Chỉ một thoáng, nàng có hơi muốn khóc.
Làm cô nương ở Trường Ninh Từ thị 19 năm, đến Bình An Vương thị 21 năm, nhưng lại chưa bao giờ có phúc phần uống được một chén linh trà. Chén linh trà đầu tiên trong đời, lại là do Vương Thủ Triết mời nàng uống.
Vốn nàng tới đây đã chuẩn bị tốt lời cầu khẩn hắn. Nếu như thực sự không được, thì nàng định sẽ đi khóc lóc om sòm chửi đổng lên cho lớn chuyện, gây kinh động tất cả tộc nhân.
Vì nhi tử, cái gì nàng cũng không để ý tới, da mặt cũng không chọc thủng được.
Nhưng nàng tuyệt nhiên không ngờ rằng thân là đích mạch tôn quý của gia tộc, còn là tộc trưởng Vương Thủ Triết này vậy mà tôn kính nàng như vậy, khoản đãi đại tẩu nàng.
“Tứ thúc thúc, kia, chuyện này...” Chỉ một thoáng, Từ thị cảm giác bản thân bỗng khó mở miệng nói chuyện được. Vương Thủ Triết đối xử thân mật với vợ chồng nàng như thế, có khả năng chuyện sẽ xoay chuyển.
“Đại tẩu, ngươi muốn nói chuyện đứa trẻ Tông Vệ kia ư?” Vương Thủ Triết không chút nào né tránh vấn đề này, mà là vừa cười vừa nói, “Chuyện này ta đã có tính toán, một lát nữa đợi đại ca tới, vừa ăn vừa nói chuyện đi. Đại tẩu, ngài ăn trước chút điểm tâm lót dạ.”
“Vâng.” Từ thị vội vàng nuốt lời định nói ra, nhìn thái độ Vương Thủ Triết, hình như không có ý tứ muốn bắt lấy không buông, chỉ là trong lòng nàng vẫn như cũ có chút lo lắng bất an.
Không bao lâu sau, đầu bếp nữ của gia tộc tới, sau khi bái kiến mấy người Vương Thủ Triết, lúc nàng chuẩn bị nhóm bếp trong viện, thì lại bị Vương Thủ Triết ngăn lại: “Không cần vội vàng quá, cắt mấy nguyên liệu nấu ăn ra, thịt Linh Giác Ngưu Tây Tạng và Xích Lân Thiện cắt thành miếng mỏng bày bàn, càng mỏng càng tốt. Mặt khác dùng than củi thượng đẳng nhóm một chậu than, chuẩn bị thêm một chậu đồng và nước sạch, cùng với một chút muối.”
Đầu bếp nữ mặc dù không hiểu, nhưng mà mệnh lệnh gia chủ nàng sao dám vi phạm, tất nhiên là nghe theo lời đi lo liệu.
“Triết nhi ngươi muốn làm gì vậy?” Công Tôn Huệ kỳ quái nói, “Trời nóng như vậy ngươi lại nhóm chậu than?”
“Đại nương chốc nữa sẽ biết.” Vương Thủ Triết cười nói, “Đây là một phương thức xử lý nguyên liệu ta đọc được trong sách xưa, một cách thức hoàn toàn khác, vô cùng mỹ vị.”
“Ngươi nha, càng ngày càng không đoán được ngươi, đừng lãng phí linh thực trân quý là được.” Công Tôn Huệ kiềm chế lòng hiếu kỳ, lôi kéo tay Từ thị hỏi han ân cần. Nàng vô cùng ngạc nhiên với cách Vương Thủ Triết xử lý chuyện Vương Tông Vệ, ít nhất hắn không dựa vào uy của tộc trưởng, dùng thủ đoạn ngang ngược để cưỡng chế.
Có điều với những hiểu biết của nàng về Từ thị, hẳn sẽ không tùy tiện dừng tay. Bởi vậy Công Tôn Huệ càng thêm hiếu kỳ nhi tử sẽ xử lý chuyện kế tiếp như thế nào.
Lại qua một lát, Vương Thủ Tín dưới sự dẫn đường của Vương Quý vội vàng chạy đến, hắn vừa vào phòng, sắc mặt lập tức lạnh lẽo tức giận, khiển trách Từ thị: “Đồ đàn bà ngu dốt, ngươi làm sao dám, làm sao dám đến tìm Thủ Triết...”
Vương Thủ Tín năm nay đã bốn mươi ba tuổi, lớn lên với khuôn mặt chữ quốc, giữ lại râu, có chút dáng vẻ không giận mà uy.
Nào có thể đoán được, Từ thị căn bản không bị hắn dọa, tính khí bị Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ đè áp lập tức bộc phát: “Vương Thủ Tín! Ngươi nói nhảm cái gì đấy. Tông Vệ đã bị như vậy, ta có thể không đến van cầu huynh đệ của ngươi tha hắn một lần sao? Tông Vệ là con của ta, ta chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn bị ngươi đánh chết? Hoặc là trơ mắt nhìn tiền đồ của hắn bị cái đứa... bị Vương Lạc Đồng cướp đi?”
Đổi lại lúc bình thường, có lẽ nàng đã thốt lên khoản tiền bồi thường kia rồi. Nhưng mà ngay trước mặt Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ, câu nói này nàng tuyệt đối không dám nói ra, dưới tình thế cấp bách vội vàng nuốt trở vào.
“Ngươi ngươi ngươi.. Thủ Triết là tộc trưởng, huống chi tiểu súc sinh kia đáng bị đánh, đáng bị phạt.” Vương Thủ Tín mặt đỏ lên tức giận nói, “Nếu không phải là ngươi che chở hắn... Ta đã sớm...”
Nhưng mà bộ dạng này của hắn, hiển nhiên là không trấn áp được Từ thị.
“Đại tẩu, đại ca.” Vương Thủ Triết tránh cho bọn họ càng lúc càng ầm ĩ hơn, lúc này phất tay ngăn cản, “Đều là người một nhà, cãi nhau náo loạn ra thể thống gì? Đều ngồi xuống trước dùng bữa, vừa ăn vừa từ từ nói.”
“Vâng, thúc thúc.” Từ thị liền ngoan ngoãn thu hồi khí thế đàn bà đanh đá, đàng hoàng ngồi xuống, ôn nhu nói, “Ta nghe thúc thúc, đều là người một nhà, không ầm ĩ, chúng ta chỉ nói đạo lý.”
“Tê!”
Vương Thủ Tín bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh nghi bất định, Tứ đệ thi triển thuật pháp gì vậy? Hắn sống đời này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Từ thị ngoan ngoãn nghe lời như thế, trong nháy mắt áp chế lại sự tức giận, còn nói đạo lý?
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất