Bảo Hộ Tộc Trưởng Phe Ta

Chương 79: Ta nghe lời ngươi, Tứ thúc thúc! (1)

Chương 79: Ta nghe lời ngươi, Tứ thúc thúc! (1)
“Đại ca, ngươi cũng ngồi xuống đi.” Vương Thủ Triết đứng dậy chắp tay mời.
“Tứ đệ.” Trên khuôn mặt mang nét tang thương của Vương Thủ Tín mang biểu cảm phức tạp, càng nhiều hơn là sự xấu hổ, há mồm muốn nói rồi thôi, đi tới ngồi xuống.
“Hiếm khi cùng đại ca đại tẩu cùng nhau dùng bữa.” Vương Thủ Triết khéo léo kêu gọi, “Mọi người nếm thử nồi lẩu nước trong này đi.”
Chậu than dùng than thượng đẳng đun nước trong chậu đồng, trong nước đã bỏ chút muối, rượu gia vị khử tanh và gừng, bỏ thịt Linh Giác Ngưu Tây Tạng thật mỏng vào, không đến mấy giây đã chín.
“Này…?”
Tất cả mọi người có chút kinh nghi bất định, phương thức nấu nướng đơn sơ như thế có thể ăn ngon được sao? Không nên làm lãng phí linh thực mới đúng chứ.
Thế nhưng vừa ăn một lát thịt mỏng, liền cảm nhận được cảm giác khoan khoái thoải mái, tươi mịn, trong bụng còn như có một luồng khí huyết lửa nóng tràn ra toàn thân.
“Nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, phải dùng phương thức nấu nướng đơn giản nhất.” Vương Thủ Triết châm linh tửu cho mọi người, không nhanh không chậm nói, “Như thế mới có thể thưởng thức được hương vị vốn có nhất của thức ăn. Đại ca, lúc ngươi 18 tuổi đã bắt đầu làm việc tại tằm trang, nhoáng một cái đã 25 năm trôi qua. Ngươi vì gia tộc mà cẩn trọng nhiều năm như vậy, chịu mệt nhọc mà trả giá, Tứ đệ kính ngươi một ly.”
Nhắm linh tửu ăn linh nhục, dù Vương Thủ Tín đã sống đến bốn mươi ba tuổi, trải nghiệm như thế này cũng chỉ lác đác được vài lần. Nhất là lời của Vương Thủ Triết, càng làm cho lòng hắn dâng lên sự ấm áp, vội vàng bưng chén rượu lên: “Nên làm, đều là điều nên làm.”
Hai người uống một hơi cạn sạch, Vương Thủ Triết lại trịnh trọng mời rượu với Từ thị nói: “Đại tẩu, ngươi đến Vương thị chúng ta đã 21 năm, cho Bình An Vương thị đời thứ tám của chúng ta thêm hai trai hai gái, quả thực lao khổ công cao, là đại công thần của Vương thị chúng ta, Thủ Triết mời người một ly.”
Từ thị bỗng dưng thấy trong lòng chua chua, đúng vậy, khổ cực trong đó ai nào biết? Nhưng trừ Thủ Triết nhắc đến chuyện này, ai cũng chưa từng tán dương về nàng, lúc này nàng giơ ly rượu lên hơi nghẹn ngào đáp lại: “Đa tạ Tứ thúc thúc thương cảm.”
Linh tửu này, thực sự là ngọt ngào, cả người như bay hết lên.
“Đại nương, người gả cho cha ta ngay lúc năm tháng tốt đẹp nhất, không những phải khổ cực lo liệu gia nghiệp, mà còn đối xử với tỷ đệ ta như con đẻ của mình, khắp nơi chiếu cố dốc lòng nuôi dưỡng.” Vương Thủ Triết lại kính chén rượu thứ ba, “n này đức này, Thủ Triết mãi ghi trong lòng.”
Công Tôn Huệ chần chừ, chóp mũi bỗng có chút ê ẩm, trừng mắt hạnh cả giận: “Lạc Y là đích nữ của ta, ngươi là đích tử của ta, chiếu cố nuôi dưỡng các ngươi đều là điều phải làm, nói mấy điều vô ích này làm gì?”
Tuy nói là vậy, nhưng lòng nàng lại tràn đầy vui vẻ uống chén linh tửu này, Thủ Triết có thể có lòng biết ơn như vậy, đủ để chứng minh khổ cực của nàng những năm qua không bị uổng phí.
Qua một phen này, mọi người cũng dần dần thả lỏng, qua ba lần rượu, một bình linh tửu uống đến chán chê. Thứ Linh tửu này, biết nhất là chuốc người, tất cả đã có mấy phần men say.
“Tứ thúc thúc.” Từ thị cũng bắt đầu can đảm nói, “Ta cũng hiểu, tiểu súc sinh Tông Vệ kia đáng đánh đáng phạt. Có điều, mong Tứ thúc thúc có thể nể tình tẩu tử và đại ca ngươi, tạm tha hắn lần này. Ngài yên tâm, quay về tẩu tử nhất định sẽ giáo dục hắn thật tốt.”
Lời vừa nói ra, đến cả Vương Thủ Tín cũng dừng rượu, ánh mắt cũng có chút chờ mong. Mặc dù hắn hận không thể đánh chết tiểu súc sinh kia, nhưng nó chung quy vẫn là con của hắn.
Thiên hạ nào có phụ mẫu không hi vọng con cái thành rồng?
“Tẩu tử, đại ca, chúng ta là người một nhà.” Vương Thủ Triết đặt chén rượu xuống, nghiêm nghị nói, “Tông Vệ là cháu ta, cũng là hy vọng của thế hệ thanh niên tương lai của Bình An Vương thị chúng ta. Vợ chồng các ngươi mong con hơn người, chẳng lẽ ta đây làm Tứ thúc, có lý nào mong con cháu thành sâu bọ?”
“Vâng vâng, Tứ thúc nói phải.” Từ thị mặt mày hớn hở nói, “Ngài nói quản giáo như thế nào, chúng ta đều nghe ngài.”
“Rất đơn giản, từ hôm nay về sau thanh niên ba mươi tuổi trở xuống trong gia tộc, đều sẽ dùng phẩm đức và công trạng luận anh hùng.” Vương Thủ Triết nói ra mục đích cuối cùng, “Ta sẽ dựa vào phương thức xếp thứ nhất, thứ hai để chọn ra 5 hạng, bổng lộc và tài nguyên của gia tộc mà mỗi hạng có thể hưởng dụng không giống nhau, hơn nữa ta sẽ liệt ra các tiêu chuẩn, hàng năm tiến hành một lần đánh giá xếp hạng.”
“Cái gì?”
Lần này ngay cả Công Tôn Huệ cũng có chút giật mình.
Trong gia tộc đúng là sẽ xếp hạng cho những người trẻ tuổi, nhưng mà bình thường đều sẽ lấy các nhân tố như huyết mạch, tiềm lực, độ tuổi để quyết định danh sách, về sau sẽ không thay đổi nữa.
“Không chỉ như thế, ta cũng sẽ phát triển hệ thống thành tích lao động toàn diện cho cả tộc. Chỉ cần cống hiến cho gia tộc, là có thể liên tục thu được điểm cống hiến, có điểm cống hiến, là có thể đổi lấy từ gia tộc các tài nguyên tu luyện, thậm chí là linh trà, linh tửu, công pháp, đủ các loại mà trong bảo khố gia tộc có, đều có thể trao đổi.” Vương Thủ Triết chân thành nói, “Chỉ cần có bản lĩnh, là có thể giành được được nhiều tài nguyên tu luyện hơn.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất