Chương 90: Phe phái thông gia (1)
Trên địa cầu, tốc độ thuyền đều được đo bằng hải lý.
Nhưng mà tại thế giới Đại Càn Quốc này, người ta vẫn tính bằng bao nhiêu dặm trên mỗi canh giờ. Hôm nay có gió Đông Nam, dòng nước hướng đông lại chảy xiết, tốc độ bất tri bất giác đã đạt khoảng 50-60 dặm trên một canh giờ.
Nghe thì rất nhanh, nhưng mà cũng chỉ tương đương vận tốc mười mấy ki-lô-mét mà thôi, gấp hai ba lần tốc độ đi bộ của người bình thường.
Lục thúc Vương Định Hải không hổ là cao thủ kiếm sống quanh năm ở An Giang, lái thuyền vững vàng như nước chảy mây trôi. Đoàn người Vương Thủ Triết ở trong buồng nhỏ trên tàu nghỉ ngơi, cảm giác lắc lư khó chịu được giảm bớt.
Có điều Vương Thủ Triết trẻ tuổi khỏe mạnh, ở trong khoang thuyền đợi khó tránh khỏi cảm thấy vô vị. Nên liền cáo tội với lão tổ, chạy lên boong tàu thưởng thức phong cảnh. Lại thấy Vương Định Hải đang cầm lái, bèn chạy tới xem.
“Lục thúc, thuyền này không tồi. Trông có vẻ như là một thương thuyền, ngươi mượn từ đâu tới vậy?” Vương Thủ Triết đánh giá chiếc thuyền này, các thuyền viên trên thuyền rõ ràng không phải người trong đội thuyền đánh cá Vương gia.
Vương Định Hải vừa cầm lái vừa nói: “Ngươi phái người bảo ta tìm một chiếc thuyền tốt một chút, nên ta đã mượn một chiếc từ bằng hữu Giao Long thương hội chi nhánh Trường Ninh. Lão tiểu tử kia từng thiếu nợ nhân tình với ta, lần trước đội thuyền hắn phụ trách có phát sinh sự cố ở địa bàn nhà chúng ta, là Lục thúc mạo hiểm cứu được hắn.”
Giao Long thương hội?
Vương Thủ Triết đương nhiên từng nghe qua thương hội này, phương thức kinh doanh của họ là đi dọc theo toàn bộ An Giang, từ Đại Hoang quận tận cùng phía Tây đến Lũng Tả quận, trong đó trên khắp các quận, chỉ cần là thành trì ven sông thì đều sẽ có chi nhánh của bọn họ.
Đây là một chỉnh thể thực lực không hề kém hơn Tiền thị thương hội, có điều bọn họ chỉ kinh doanh theo ven sông đường thủy, không xung đột mặt ngoài với thế lực các quận, nước giếng không phạm nước sông.
“Thủ Triết, ngươi cũng đừng có ý nghĩ kinh doanh đường thủy.” Vương Định Hải nghiêm túc nhắc nhở, “Giao Long thương hội cũng không dễ chọc, phải biết trước đó bọn họ từng được gọi là Giao Long Bang, là bang hội mà mấy gia tộc cường đại âm thầm nâng đỡ. Mấy chục năm trở lại đây việc làm ăn càng ngày càng lớn, nên mới đổi tên thành thương hội. Bọn họ cùng với các gia tộc tại các địa phương, cũng đã ký kết điều khoản không xâm phạm lợi ích của nhau.”
Được lắm! Thì ra là thế lực hắc ám tẩy trắng thành thương hội, cũng khó trách bọn họ có thực lực chiếm giữ đường thủy trọng yếu An Giang này.
Có điều Vương Thủ Triết không biết nên cười hay nên buồn, trên địa cầu lúc đọc tiểu thuyết huyền huyễn, Giao Long Bang Nộ Long Hội gì đó đều là những thế lực dị biệt, đều là chỗ cho nhân vật chính xoát kinh nghiệm giai đoạn đầu.
Sao mà đến chỗ hắn, liền biến thành quái vật khổng lồ không dễ trêu chọc!
Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, thì cũng hợp tình hợp lý. Nếu Giao Long thương hội không đủ cường đại, há có thể giành trọn đường sinh ý dọc theo An Giang?
Vì thế mà lợi nhuận hàng năm tất nhiên là một con số trên trời.
Mà đã có lợi nhuận khổng lồ, bất kể là mời chào hay bồi dưỡng nhân tài, cũng sẽ là chuyện thuận buồm xuôi gió.
Đây chính là cái gọi là càng cường đại thì càng có tiền, càng có tiền lại càng cường đại. Đạo lý này, đặt ở bất kỳ một thế giới nào cũng đều là quy tắc thông dụng.
Thuyền thuận sông đi với tốc độ rất nhanh, trong khi Vương Thủ Triết và Lục thúc Vương Định Hải đang nói chuyện phiếm, rất nhanh đã ra khỏi địa bàn thuỷ vực chuyên thuộc Vương thị, bên trái sông lớn là một bãi đá lớn, bên phải sông lớn thì lại là một vách đá dốc đứng.
Đoạn thủy vực kế tiếp này chính là địa bàn của Bình An trấn Triệu thị, lấy tư tưởng của Vương Thủ Triết để hiểu, thì đó chính là khu kinh tế riêng bị chia cắt bởi các thế lực đấu sức nhau trong thời gian dài.
Chưa tới hơn 10 dặm đường thủy, bờ bên phải chính là vùng Sơn Dương, vị trí Công Tôn thị sống. So với vùng Bình An trấn nho nhỏ chen chúc ba thế gia, Sơn Dương trấn vẻn vẹn chỉ có hai thế gia, trong đó thực lực tổng hợp của Sơn Dương Công Tôn thị mạnh hơn rất nhiều so với Sơn Dương Tào thị.
Huyền Vũ thế gia cực kỳ chú trọng thông gia, tức phải bảo đảm huyết mạch lẫn nhau đều có thể sinh sôi tiếp, đồng thời còn có các thủ đoạn liên minh và ngoại giao. Thông thường thế gia cùng thuộc một vùng sẽ không thông gia lẫn nhau.
Giống như Bình An trấn có Vương thị, Lưu thị và Triệu thị, giữa đôi bên đều không thông gia. Điều này thể hiện ám chỉ ngầm hiểu lẫn nhau, một núi không thể chứa hai hổ, giữa hai bên sớm muộn phải chiếm đoạt lẫn nhau.
Tương tự với việc liên hôn bên ngoài, cũng không thể cùng một trong vùng chọn hai thế gia để thông gia. Giống như Vương thị và Sơn Dương Công Tôn thị đã có quan hệ thông gia, thì tuyệt đối không thể đến Sơn Dương kết thông gia khác được nữa, đây là điều cực kỳ kiêng kị. Hơn nữa để xem như hồi báo, Sơn Dương Công Tôn thị đương nhiên sẽ không thông gia với Bình An Triệu thị hoặc Lưu thị.