Chương 53 – Ông chủ Ô Kê ca dắt theo vợ bé chạy trốn
53: ông chủ Ô Kê ca dắt theo vợ bé chạy trốn
Một tiểu nhị theo lệnh đi ra mở cửa.
Đến rồi đến rồi!
Cẩu Thư cục này rốt cục mở cửa!
Tức chết ông mày rồi!
Bọn họ nhìn chăm chú tiểu nhị, xem hắn rốt cục có thể đưa ra một lời giải thích gì không.
Tiểu nhị thần sắc cũng không có nửa phần mất tự nhiên, chỉ là chậm rãi hít một hơi, âm thanh hùng hồn như chuông đồng.
” Thư cục Thượng Mặc Giáng Thành Đại Lê sập tiệm rồi! ông chủ khốn kiếp, ông chủ khốn kiếp Ô Kê ca, ăn uống chơi gái đánh bạc thiếu một vạn lượng, mang theo vợ bé chạy trốn rồi.”
Chúng ta không có không có cách nào khác phải lấy sách bán để bù vào tiền công, giá gốc đều là tám trăm văn tám trăm văn Bách gia điển tịch, hiện tại chỉ cần 200 văn!
Còn có ba ngàn quyển, ba ngàn quyển<>, mỗi quyển 300 văn mỗi quyển 300 văn, quả thực chính là bán đổ bán tháo!
“Ông chủ Ô Kê ca khốn khiếp, trả lại ta tiền mồ hôi nước mắt!”
Mọi người: “......”
Loại hình thức nghệ thuật này quá đi trước thời đại, làm cho tất cả mọi người bối rối.
Nhưng bọn họ đều nghe hiểu, hơn nữa bị chấn động rất lớn.
Bọn họ hình như nghe nói, bên trong còn có<>?
“Hình như là, hơn nữa có ba ngàn quyển!”
Sách này bình thường căn bản không mua được, những người chép sách kia đều ký khế ước với Thư cục, muốn tìm người chép sách cũng không được.
Thật sự chỉ cần 300 văn sao?
Đừng quan tâm! Đi vào xem không phải sẽ biết sao?
Nội viện.
Thư phòng.
Tay cầm bút của Hoa Triều run lên một cái, mực nước trên ngòi bút vung đầy bàn, âm thanh của tiểu nhị quá lớn, nàng ở chỗ này nghe được rõ ràng.
Nàng cười đến run rẩy cả người: “Những thứ này đều là đệ dạy bọn chúng?”
Doanh Vô Kỵ gật đầu: “Chuẩn!”
“Cái này cũng quá…...”
“Tỷ cứ bảo hiệu quả không tốt đi!’
“Đệ đúng là hết trò”
Trên mặt Hoa Triều không ngừng được ý cười, Thư cục đóng cửa, ông chủ thiếu tiền, dắt theo vợ bé chạy trốn, chuyện này mai mà đồn ra ngoài, chỉ sợ cả Giáng Thành đều biết”.
Nàng chống cằm, ý cười dịu dàng nói: “Ô Kê ca?
Doanh Vô Kỵ: “Uh”
Hoa Triều Yểm che miệng cười không ngừng: “Ô Kê ca dắt theo vợ bé chạy trốn, sao đệ lại nghĩ ra được những lời này?”
Doanh Vô Kỵ nhìn nàng cười tươi như hoa, bật thốt lên: “Ô Kê ca không phải là mang theo tỷ chạy trốn sao, tuy rằng bây giờ còn không phải là vợ bé”.
Hoa Triều: “......”
Nàng trầm mặc một lúc lâu, đỏ mặt khẽ gắt một cái.
Phù!
.............
Thư cục Thượng Mặc Giáng Thành Đại Lê sập tiệm.
Ông chủ Ô Kê Ca dắt theo vợ bé chạy trốn.
Mấy ngàn quyển sách bên trong Thư cục, tất cả chỉ cần hai 300 văn, hơn nữa còn có ba ngàn quyển 《 sơn hải quỷ đàm 》!
Tin tức này lan truyền nhanh chóng ở Giáng Thành, phàm là mua sách trong Thư cục, đều trở thành cái loa tuyên truyền của Thư cục Thượng Mặc.
Sách 300 văn, quả thực chưa từng nghe thấy.
Bình thường một quyển sách ở Thư cục, chỉ là mời người chép sách đều mất ba bốn trăm văn, người chép sách tại Thư cục có lượng khách ổn định, nên có khi bất ngờ đến thuê chép sách giá cả còn cao hơn, làm gì có chuyện 300 văn mà mua được 1 quyển sách.
Trong lúc nhất thời, khách đến kín Thư cục Thượng Mặc, có vài người thậm chí còn gọi bạn bè thân thích đến.
Muốn thừa dịp trước khi Thư cục đóng cửa, kiếm hắn một khoản.
Dù sao tổng cộng mới ba ngàn quyển, hết sách thì không có để mà mua.
……
Hoàng hôn.
Từ buổi sáng sau khi Cơ Túc kích bác La Minh đi, vẫn nằm ở trong sân phơi nắng vận công chữa thương, cũng chưa từng nghĩ đợi rồi lại đợi, cũng không đợi được hồi âm của La Minh.
Người này rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hắn ngồi dậy, khoát tay với thủ hạ: “Ngươi đi ra ngoài xem, La Minh như thế nào mà không có động tĩnh gì thế?”
Thủ hạ vội vàng gật đầu: “Vâng!”
Nói xong, liền nhanh chóng rời khỏi Sứ quán Viêm quốc.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn vội vàng chạy về: “Công tử!”
Cơ Túc ngồi dậy: “Nói! Xảy ra chuyện gì?”
Thủ hạ vội vàng nói: “Tôi mới vừa đi Thư cục hỏi thăm một chút, không ai thấy La Minh, sau đó đi tìm một chút thì thấy hắn đi vào trong trà lâu tranh luận với mấy vị công tử”.
“Tranh luận?”
Cơ Túc có chút mê man, hắn biết La Minh có một thày giáo danh gia, bình thường thích nhất chính là tranh luận với một ít người học vấn cao thâm.
Nhưng bây giờ… tỷ ngươi sắp bị người ta ăn sạch rồi, con chạy đi tranh luận với người ta sao?
Đây không phải là đầu óc có vấn đề sao?
Thủ hạ còn nói thêm: “Công tử, còn có một việc, có liên quan đến Thư cục Thượng Mặc!”
Cơ Túc có chút bực bội: “Nói!”
Thủ hạ thần bí nói: “Thư cục Thượng Mặc sập tiệm rồi!”
……
Hả?
Cơ Túc sửng sốt một chút: “Không phải còn chưa chính thức khai trương sao? Vậy mà đã sập tiệm rồi?”
Bất quá tôi hỏi thăm một chút, hình như đúng là sập tiệm thật, ông chủ vì thanh lý hàng tồn kho nên bán đổ báo tháo sách chỉ còn có 200, 300 văn một quyển, tôi còn nghe người ta nói…”
Tiếp theo, hắn liền đem chuyện hắn nghe được kể lại một lần.
Cơ Túc nghe xong nổi giận, một cước liền đạp vào bụng hắn, tức giận mắng: “Mày là ngu thật hay ngu giả! Cho dù thật sự phải thanh lý hàng tồn kho, cũng không bán rẻ như vậy! Sơn Hải Quỷ Đàm còn cần phải bán rẻ sao, mày theo ta lâu như vậy mà sao không có đầu óc thế, đáng ra năm đó, ông mày phải dìm chết mày trong chậu nước tiểu!
Thủ hạ ôm bụng: “Vậy hắn là…...’
Cơ Túc cười lạnh một tiếng: “Đơn giản chính là bán lỗ để kiếm lớn, hiện tại cả thành đều biết Thư cục của hắn. 3000 quyển « Sơn hải quỷ đàm », mỗi quyển ít nhất lỗ 200 văn, 600 lượng cứ như vậy ném đi, thật đúng là có gan làm lớn!”
Hắn rất tức giận, không rõ vì cái gì một nữ nhân nguyện ý vì một nam nhân hèn mọn đến nước này.
Vất vả đàn hát mới kiếm được tiền, vung tay lên liền ném sáu trăm lượng cho Doanh Vô Kỵ.
Chẳng lẽ đẹp trai thì ghê gớm lắm hả?
Nghĩ tới bộ dáng dịu dàng dịu dàng của Hoa Triều, hắn liền đau lòng đến chảy máu.