Chương 57 – Còn có vương pháp không
57: Còn có vương pháp không
Thấy Doanh Vô Kỵ đến, hắn vội vàng nghênh đón: “Ô Kê ca, huynh tới rồi!
Doanh Vô Kỵ tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Là ai làm?”
Ngô Đan cũng có chút mơ hồ: “Đệ cũng không biết! Hôm nay chúng ta vừa mới mở cửa, đã có một đám người xông vào, lạch bà lạch bạch rồi khuân đi hết! Sau đó liền thành như vậy, nếu không phải hậu viện vẫn đang in, phỏng chừng một quyển sách cũng không nhìn thấy! Bất quá đệ nhìn thấy có một người có chút quen mắt, hình như là trong Thư cục khác.
“Thật quá đáng!”
“Đúng vậy!”
“Còn có vương pháp sao?”
“Không!”
“Còn có vương pháp sao?”
“Không!”
Doanh Vô Kỵ âm thanh đều đang run rẩy: “Dùng cái loại thủ đoạn này đối phó với người cùng ngành sao?”
Ngô Đan vỗ đùi một cái: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Đầu hắn có chút choáng váng.
Bạch Chỉ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ hắn lên ghế, gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, liều mạng véo người hắn.
“Công tử! Công tử mà chết!”
Một lát sau Doanh Vô Kỵ mới bình tĩnh lại, hai mắt thất thần nhìn giá sách.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Lê quốc lại đen tối hơn trong tưởng tượng của mình, giữa ban ngày ban mặt, mà lại dám đi cướp đồ?
A…... Mình vẫn là quá ngây thơ, chẳng lẽ ngành in ấn tràn đầy hy vọng lại chết yểu như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, Doanh Vô Kỵ trong lòng đã bắt đầu nghĩ làm thế nào đốt hoàng cung, mới có thể triệt để đem Bang giao Càn Lê làm nổ tung, ngươi không cho ta sống tốt, vậy tất cả mọi người đừng sống tốt.
“Này? Vô Kỵ, đệ làm sao vậy! Vô Kỵ, đệ không sao chứ!”
Hoa Triều vốn đang ở phòng kế toán, nghe được trong tiệm có giọng nói Doanh Vô Kỵ, liền ra nhìn xem, lại không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ giống như mất hồn, nhất thời hoảng sợ, mặt hoa thất sắc chạy tới.
Nàng lo lắng hỏi: “Công tử Đan! Hắn làm sao vậy?”
“Huynh ấy nghe nói sách của chúng ta bị mua sạch liền thành như vậy, có lẽ là cao hứng quá?”
Doanh Vô Kỵ hai mắt trợn to: “Cái gì? bị mua hết? không phải bị cướp hết sao?”
Ngô Đan ngớ người: “Ô Kê ca! Nơi này là Vương Đô Đại Lê, ai dám cướp đồ của chúng ta?
Vậy lúc ta nói Dùng cái loại thủ đoạn này đối phó với người cùng ngành sao?” thì đệ phụ họa cái gì.
Đệ quả thật chưa từng thấy qua đối phó với người cùng ngành kiểu như thế này mà!
“……”
Doanh Vô Kỵ câm nín: “Đệ có hấp không đấy, người ta con mẹ nó đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, gây tổn thất gì cho chúng ta chứ?”
Ngô Đan thần sắc cứng lại, suy tư thật lâu, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện lên trí tuệ thần quang: “Có lẽ, bọn họ là muốn chia sẻ gánh nặng với chúng ta!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Chờ đã!
Hình như không đúng lắm.
Hắn nheo mắt, vẫy vẫy tay với A Cường: “A Cường! Cậu mau đến Thư cục khác xem một chút, nếu bọn họ mua sách của chúng ta rồi tiêu hủy, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta.
Nói thật, hắn có chút mơ hồ, nếu quả thật là như vậy hắn cũng không sợ, bởi vì những Thư cục kia không có khả năng mua sách của mình mãi rồi mang đi hủy, như thế mình vẫn kiếm, chẳng qua là thời gian để khuếch đại danh tiếng sẽ bị chậm đi một chút.
Như vậy cũng chỉ có một loại giải thích: bọn họ muốn bỏ ra một cái giá cao khiến sách của mình lỡ mất Bách gia thịnh hội, nếu là như vậy, mình chỉ có thể lại làm thêm mấy bộ chữ sống, sớm gia tăng năng lực sản xuất, mới có thể phá vòng phong tỏa của bọn họ.
Đủ quyết đoán!
Thật sự là đối thủ đáng sợ!
Ngô Đan lại khoát tay áo: “Không cần, đệ đã phái người ra ngoài rồi…... Oái! Huynh xem, đây không phải đã trở lại”.
Nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy tùy tùng Ngô Đan chạy chậm tới: “Công tử! Tra được rồi, hiện tại các đại Thư cục Giáng Thành, đều bày bán<>của chúng ta”.
Ngô Đan đập mạnh đùi, vẻ mặt cảm động: “Lê quốc vẫn là nhiều người tốt, sợ chúng ta mới mở Thư cục không có danh tiếng, nên từng người vội vàng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Doanh Vô Kỵ: “......”
Nói thật, hắn đầu có chút mơ hồ, không nghĩ tới chính mình tối hôm qua mơ mộng, dĩ nhiên toàn bộ trở thành sự thật, nhưng là…
Hắn theo bản năng nhìn về phía tiểu thị nữ.
Bạch Chỉ theo bản năng rụt cổ, khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, nàng cũng bối rối, cái này này này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tuy nói nàng bị phái tới, vốn nên hầu hạ Doanh Vô Kỵ thay quần áo, thậm chí còn phải… Nhưng lúc đó là hai chủ tớ nhìn nhau không vừa mắt, giảm bớt bước này nàng cũng vui vẻ thanh nhàn, hiện tại, hiện tại… vậy phải làm thế nào cho phải?
Doanh Vô Kỵ lắc lắc đầu, nghĩ tới một khả năng khác, mở miệng hỏi: “Bọn họ treo giá là bao nhiêu?”
Tùy tùng vươn hai ngón tay: “250 văn!
Thì ra là thế!
Doanh Vô Kỵ trong nháy mắt đã hiểu, hóa ra những người này cho rằng mình bán lỗ để lấy danh tiếng nên mua vào toàn bộ, tự mình giảm giá năm mươi văn, lại bán tại Thư cục nhà mình.
Nếu như mình thật sự là bán lỗ để lấy danh tiếng, nhất định bồi thường đến quần cộc cũng không còn.
Tuy rằng tạo thành kết quả tương đối huyền hoặc.
Nhưng không thể không nói một chiêu này quả thật tàn nhẫn!
Thật sự là…... đối thủ thật đáng sợ…...
Cơ mặt Doanh Vô Kỵ co rúm một trận, trong lúc nhất thời lại không biết nói cái gì cho phải.
Ngô Đan hỏi: “Ô Kê ca, chúng ta hiện tại nên làm cái gì? Ngay từ đầu đệ cho rằng chúng ta sẽ bị điên cuồng chèn ép, đều đã chuẩn bị đối chọi, kết quả những người này lại khiến cho kế hoạch chúng ta thay đổi”.
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu: “Có thể làm sao bây giờ? Tiếp tục làm đi! A Cường, mấy người phụ trách bán sách, sáng mai nhớ biểu hiện thảm một chút. Chính là loại cảm giác gì, muốn cự tuyệt còn nghênh đón hiểu không? Để cho bọn họ cảm giác được, ngươi không muốn đem sách bán cho bọn họ, nhưng ngại dâm uy của bọn họ, lại không thể không bán cho bọn họ, thời điểm khảo nghiệm diễn xuất của các ngươi đã tới”.
A Cường vẻ mặt đau khổ: “Cái này cái này, cái này tôi còn chưa học diễn!
Hoa Triều che miệng cười khẽ: “Cái này không cần lo, ta dạy các ngươi là được rồi!
Phù…...
……