Chương 64 – Tiền không đẻ ra tiền
64: Tiền không đẻ ra tiền
Mấy ngày nay thiếu đi cái gọi là phong lưu tài tử theo đuổi, nội tâm lại cực kỳ chân thực.
Có một người như vậy, chỉ cần đứng ở bên cạnh, là có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn không gì sánh kịp.
Mà mình, đối với hắn cũng không phải vô dụng.
Nếu có thể cùng hắn…...
Hoa Triều dừng lại, khẽ gắt một tiếng: “Không biết xấu hổ! Đệ đệ tốt như thế mà cũng nhắm vào.
Nàng cười lắc đầu, từ trong ngực lấy ra một mặt gương đồng, nữ tử trong gương vẫn dịu dàng động lòng người như trước, như hoa đào tháng ba, đang trong thời kỳ nở hoa.
Chỉ tiếc, chỉ thêm mấy mùa hoa nữa thì tuổi xuân cũng qua đi
Nhưng thà rằng cứ một mình héo rũ còn hơn bị người ta hái rồi vứt bỏ
Thôi cứ như vậy đã.
……
Giáng Thành là thủ đô của thịnh thế, vô số học tử ôm hoài bão từ các nơi chạy tới, lập chí trở thành hiền lương chi sĩ.
Tuy rằng triều đình không có nhiều chức quan cho bọn họ làm, nhưng cũng có đại hiền quảng nạp môn khách.
Giáng Thành tổng cộng có một vạn môn khách, trong đó Tướng Bang La Yển ba ngàn, Bình Lăng Quân ba ngàn, hào môn còn lại tổng cộng chia nhau bốn ngàn.
Phủ Thừa tướng đương nhiên là rất náo nhiệt, thời điểm bình thường, La Yển thường xuyên cùng môn khách uống rượu tâm tình, thiên văn địa lý chính trị quân sự, bất luận đề tài gì cũng có thể trò chuyện.
Chỉ bất quá hôm nay La Yển cũng không cùng môn khách nói chuyện trên trời dưới đất, mà là hiếm có về sân của mình.
Bàn đá, ghế đá.
Cháo đỗ xanh, các món ăn vặt.
La Yển tuy rằng mới chưa tới sáu mươi, nhưng bởi vì quanh năm quá độ mệt nhọc, mà đầu tóc bạc phơ.
Bất quá mặc dù nhìn có chút già nua, ông ta vẫn có khí độ cùng uy nghiêm của thừa tướng một nước, cho dù thân mặc áo gai vải thô, đơn giản như vậy, cũng làm cho người ta cảm giác khí độ bất phàm.
Củ cải cay rất giòn, ông ta rất vừa miệng.
Nhấp một ngụm cháo, trong dạ dày vô cùng thoải mái.
Lúc này ông ta mới nhìn thoáng qua La Minh, thần thái cứng nhắc nghiêm túc: “Tam Lang, mời ngồi”.
Vâng!
La Minh cung kính gật đầu, đi tới đối diện La Yển, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đá.
La Yển nhướng mí mắt: “Tam Lang, tự gắp thức ăn đi!”
“Vâng!”
La Minh lên tiếng, hai cha cứ như thế bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, La Yển mới hỏi: “Mấy ngày gần đây Tam Lang có thu hoạch gì không?
La Minh nghiêm túc bẩm báo: “So tài học giữa các thánh nhân Nho gia chi học, tranh biện giữa các danh gia hiền sĩ ….”
“Còn chuyện của Hoa Triều?”
“Chuyện này nói ra rất dài dòng…...”
La Minh đem chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, một năm một 10 kể lại một lần.
La Yển cũng không bình luận, chỉ là thần sắc có chút thất vọng.
“Lão gia! Tam thiếu gia!”
Đúng lúc này, người gác cổng vội vàng chạy tới: “Viêm quốc công tử Cơ Túc còn có Ngụy Đằng cầu kiến!
Cơ Túc?
Ngụy Đằng?
La Yển hơi nhíu mày: “Hai người bọn họ sao lại đi cùng nhau?
Ngụy Đằng là tiểu nhi tử của Ngụy gia, Ngụy gia mặc dù là thê tộc của mình, mình ở trên triều đình sở dĩ một bước lên mây, phần lớn dựa vào quyền thế của Ngụy gia.
Nhưng Ngụy gia cũng không hoàn toàn ủng hộ chính kiến của mình, trong đó bất đồng lớn nhất chính là Bang giao Càn Lê.
Cho nên nói, con trai trưởng Ngụy gia vì sao lại cùng Cơ Túc lăn lộn cùng một chỗ?
La Yển nheo mắt: “Để bọn họ vào đi!
Người gác cổng đáp một tiếng, liền vội vàng đi qua nghênh đón, Ngụy Đằng này tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp, tu vi cũng bình thường, nhưng là nhi tử Ngụy Kiền sủng ái nhất.
La Minh không nói thêm gì, gác chuyện Hoa Triều để sang một bên, liền đứng dậy đứng ở phía sau La Yển chuẩn bị đón khách.
Cô phụ!
Cô phụ!
Một công tử cẩm y từ xa đã kêu lên thân thiết, hắn chính là Ngụy Đằng, ước chừng 17 18 tuổi, Cơ Túc mặc hồng y đi theo phía sau hắn.
La Yển đứng dậy nắm chặt cổ tay Ngụy Đằng, cười nói: “Cháu trai mau ngồi xuống, sao hôm nay lại tới gặp cô phụ vậy?
Thái độ thân thiết, so với lúc ở chung với con trai mình khác nhau một trời một vực.
Ngụy Đằng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Cơ Túc: “Còn không phải chuyện của Thư cục sao? Gần đây ở Giáng Thành rất náo nhiệt, không để ý một chút là lửa đã cháy đến chân”
Cơ Túc cũng chắp tay: “Tướng bang! Lúc này sự tình trọng đại, cho nên tại hạ mạo muội bái phỏng, xin thứ lỗi”.
Nghe được hai người nói chuyện, lại nhìn biểu hiện của bọn họ, biết được hai người này cũng không phải là cấu kết cùng một chỗ như mình tưởng tượng.
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, Ngụy Đằng trời sinh tính tình cao ngạo, chuyện triều đình cũng không lọt vào mắt, người lui tới cũng đều là hào môn đỉnh cấp, vốn chướng mắt Cơ Túc, hiện tại tiền tuyến Viêm quốc mệt mỏi chủ động cầu hòa Lê quốc, lại càng không có lý do cùng một chỗ với Cơ Túc.
Khó trách, Thư cục Ngụy gia hóa ra là hắn đang quản lý.
Cơ Túc này, ngược lại sẽ tìm người.
Ông ta mỉm cười: “Ồ? Chuyện Thư cục, Công tử Túc có cao kiến gì?
“Cô phụ xin cô phụ nghe cao kiến của cháu trước đã!”
Ngụy Đằng không có hứng thú gì đối với ý kiến của Cơ Túc, nói thẳng: “Hiện tại Thư cục Giáng Thành chúng ta ai cũng cảm thấy bất an, tất cả đều là bởi vì Thư cục Thượng Mặc, đây không phải là đập bể bát cơm của mọi người sao? Cho nên ý của cháu, chính là xách Lan Lăng Sinh ra, trực tiếp đến quan phủ báo cáo một chút, không cho phép bọn họ lại in<>, như vậy tất cả mọi người an tâm.
Nghe ngữ khí liền biết hắn rất gấp, Thư cục là cái túi tiền riêng của hắn , bình thường hắn có thể không chú ý, nhưng tiền thì không thể không đẻ ra tiền.
La Yển cười nhìn hắn, nhưng không có bất luận đề nghị gì, vừa rồi La Minh nói với ông ta, Thư cục mặc dù là của Hoa Triều, nhưng nàng vẫn ở hậu viện làm sổ sách, cũng chả có mấy người biết được chuyện này.
Cơ Túc xúi giục Ngụy Đằng tới, nhưng ngay cả chuyện này cũng không nói cho hắn biết.