Chương 69 – Còn có 2 chuyện
69: Còn có 2 chuyện
Dứt lời liền đứng dậy, kéo Bạch Chỉ qua: “Đi! Chúng ta về sứ quán trước”.
Này!
Hoa Triều còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn Doanh Vô Kỵ bước đi vội vã, rõ ràng là vội vã đi làm việc, cũng chỉ có thể từ bỏ ý định.
……
Ra khỏi Thư cục, đi vài bước.
Bạch Chỉ mạnh mẽ dừng bước chân, thần sắc ủy khuất phiền muộn bị quét sạch, ngược lại biến thành phẫn nộ: “Công tử!”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Con mẹ nó phản ứng cũng kinh quá?
Ghen tuông đến mức đến đầu óc trì độn?
Bạch Chỉ leng keng rút kiếm ra: “Em liều mạng với hắn!”
Doanh Vô Kỵ hoảng sợ: “Em liều mạng với ai?”
Bạch Chỉ Bối cắn chặt răng: “Lan Lăng Sinh! hắn muốn kiếm tiền muốn điên rồi hả, lại muốn 30 nghìn lượng?”
Mắt thấy nàng vác kiếm muốn đi, Doanh Vô Kỵ nhanh chóng bắt lấy cổ tay của nàng: “Đừng nóng vội! chẳng qua là một quyển Sơn hải quỷ đàm rác rưởi, công tử ta tùy tiện có quyển khác đập chết ăn thịt!”
Ánh mắt Bạch Chỉ sáng lên: “Vậy công tử nhanh lên!”
Doanh Vô Kỵ lắc đầu: “Bây giờ còn chưa được!”
“Có chuyện gì vậy?”
Còn có hai vấn đề chưa giải quyết!
Hai vấn đề gì?
“Thứ nhất, 《 Sơn Hải Quỷ Đàm 》 thành danh, chính là kết quả thiên thời địa lợi nhân hòa. Chúng ta có sách tốt là thật, nhưng phải làm thế nào để mọi người biết đến trong khoảng thời gian ngắn?”
Cái này…...
Bạch Chỉ cảm thấy với bộ não thông minh của mình, trong khoảng thời gian ngắn có thể không nghĩ ra vấn đề này, lại hỏi: “Vậy vấn đề thứ hai thì sao?”
Vấn đề địa điểm!
“Vấn đề địa điểm? Thư cục của chúng ta tuy rằng hẻo lánh, nhưng danh tiếng không phải đã rất lớn sao?”
“Nhưng thương nhân bên ngoài không biết, địa điểm đại biểu cho địa vị, chỉ cần Thư cục khác có thể tung ra sản phẩm có chất lượng và giá cả ngang với chúng ta thì bọn họ sao phải chọn chúng ta?”
Thứ này giống như chiếc đồng hồ nổi tiếng và chiếc xe sang trọng của các nhà tư bản, bạn có thể không thích hưởng lạc, nhưng nhiều lúc phải trưng ra để thể hiện sức mạnh kinh tế với các đối tác của mình.
Phải biết rằng, Giáng Thành chính là thành trì phồn hoa nhất thế gian, Lê Quốc cũng là quốc gia có thế lực môn phiệt mạnh nhất thế gia, muốn lấy được cửa hàng ở khu vực hoàng kim nhất định phải có quan hệ, bằng không ngươi có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng.
Hắn nghe Địch Vân nói, mấy ngày nay các đại Thư cục cùng Mặc gia tiếp xúc nhiều lần, muốn mượn thợ thủ công Mặc gia, bất quá đều bị Mặc gia cự tuyệt.
Bất quá trong thành này nhiều thợ như vậy, cũng không phải tất cả thợ đều là Mặc gia.
Có thời gian khắc ra bản in giống vậy cũng không thành vấn đề, bất quá là phí tổn lớn một chút mà thôi.
Thời gian quá khẩn cấp, địa điểm và hiệu ứng quảng cáo đều trở thành vấn đề khó giải quyết, cho nên vừa rồi hắn mới không vội vã cam đoan với Hoa Triều, bởi vì hắn cũng không nắm chắc tuyệt đối.
Bạch Chỉ cũng gấp đến độ vò đầu: “Vậy làm sao bây giờ? Công tử tốt như vậy, vì sao ai cũng đều khi dễ công tử?”
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Vấn đề thứ nhất chúng ta tạm thời không cần suy nghĩ, vấn đề thứ hai ta ngược lại có cách có thể thử một lần.
“Cách gì?”
“Lúc ta đến Lê quốc làm con tin, Lê vương vì khẳng định hai nước bang giao, tặng cho sứ quán một lệnh bài hoàng kim, nếu dùng khối lệnh bài này, có thể lấy bất cứ một cửa hàng còn trống nào, chi phí do vương thất chi trả.”
“Thật sao? Vậy lệnh bài này ở đâu?’
“Ngay tại sứ quán, bất quá phải dựa vào thương ấn mới có thể điều động!”
“Cái gì!”
Bạch Chỉ có chút uể oải: “Vậy chẳng phải là muốn tên chó Tuân Chí Doãn kia gật đầu mới được sao?”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Tiểu thị nữ ở lâu cùng mình, nói chuyện càng ngày càng phóng đãng.
Những người ở Thư cục cũng vậy, ngoại trừ Hoa Triều ra, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bị mình làm hư.
Hắn cười nói: “Yên tâm, ta có biện pháp làm cho hắn chủ động giao cho ta, bất quá cần em hỗ trợ!”
Bạch Chỉ ánh mắt sáng lên, vừa nghĩ tới mình lập tức có tác dụng, liền có vẻ đặc biệt hưng phấn: “Giúp như thế nào? Chỉ cần có thể giúp công tử, công tử bảo em làm cái gì em liền làm cái đó”.
Doanh Vô Kỵ ghé vào bên tai nàng: “Chúng ta trước như vậy, lại như vậy, cuối cùng như vậy…”
Bạch Chỉ kích động đến đỏ bừng mặt: “Hay quá!”
……
Sứ quán Càn Quốc.
Nụ cười trên mặt Tuân Chí Doãn vô cùng sáng lạn: “Thượng sứ yên tâm, lai lịch bọn họ ta điều tra rồi. Doanh Vô Kỵ rất xảo trá, nghề giấy không kiếm được bao nhiêu tiền này, hắn lấy Hoa Triều bảy ngàn lượng cũng chỉ chia cho 4/9 cổ phần, Thư cục kiếm tiền như vậy, làm sao có thể để Hoa Triều chiếm ưu thế?
Huống chi ta đã thăm dò bọn họ nhiều lần, tất cả dấu hiệu không chỗ nào không cho thấy, Doanh Vô Kỵ mới là người của Thư cục, nếu như thượng sứ còn không tin, không phải sắp đến cuối tháng sao, đến lúc đó ta đi nha môn lấy ghi chép, như vậy ngài cũng có thể an tâm.
Thiết Ngưu xoa xoa hai má gồ ghề: “Được! Cũng coi như ngươi tận chức tận trách với sứ quán!”
Tuân Chí Doãn cười đáp: “Tận chức tận trách là bổn phận của ta với Công tử Vô Khuyết, Sứ đoàn Càn quốc chúng ta không phải là sắp tới sao, đến lúc đó Thư cục trực tiếp giao cho người của chúng ta tiếp nhận, cũng coi như tại hạ thay công tử Vô Khuyết trồng một gốc cây sinh tiền, đến lúc đó thượng sứ đừng quên thay ta nói tốt vài câu!”
Thiết Ngưu gật đầu: “Yên tâm! Chỗ tốt không thể thiếu ngươi!”
Đúng lúc đó.
Tiền sảnh sứ quán truyền đến tiếng Doanh Vô Kỵ nóng nảy tức giận mắng: “Đám chó má Lê quốc này, vì muốn dìm chết Thư cục của ông mày mà không cần mặt mũi nữa hả?”