Chương 90 – Sao dám so sánh với bộ thần tác
90: Sao dám so sánh với bộ thần tác
La Yển xoa xoa huyệt thái dương, trực tiếp đem sách ném qua: “Ngươi xem đây có phải là ngươi viết hay không?”
Lan Lăng Sinh mơ mơ màng màng nhận sách, lật vài trang liền khép lại: “Không phải!”
La Yển nheo mắt, không ngờ hắn còn dám mạnh miệng.
Cũng chưa từng nghĩ Lan Lăng Sinh bổ sung một câu: “Ta nào viết ra sách tốt như vậy?”
Nói xong, trực tiếp đem sách ôm vào trong ngực, quỳ rạp trên mặt đất thất thanh khóc rống, vừa khóc còn vừa gào: “Hổ thẹn!
Mọi người ở đây ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ tới Lan Lăng Sinh lại đột ngột thay đổi cảm xúc như thế.
La Yển nhịn không được hỏi: “Ngươi nhìn kỹ lại một chút xem, uống kiểu gì mà sách của mình cũng không nhận ra?”
Lan Lăng Sinh lật đến trên bìa sách, nhìn thấy phía trên tên sách cùng tác giả, không khỏi sửng sốt một chút: “Hắc? thật đúng là ta viết? con mẹ nó, ta cũng có thể viết ra sách tốt như vậy?
Hắn ngẩng đầu, chỉ vào bìa sách: “Chữ này đọc là huấn, không phải là hải (诲: huấn,海: hải), ngay cả nét chữ cũng hơi viết quá đà, phân không rõ!”
La Yển lại gần nhìn, đúng là chữ huấn!
Ông ta vốn không tức giận nhiều lắm, trong nháy mắt liền tiêu tan, nhưng rất nhanh liền ý thức được vấn đề.
Vốn ông ta nghĩ, để nha môn tùy tiện tìm mọi lý do để kiểm duyệt <
Nhưng hiện tại…... Sơn hối quỷ đàm, hình như có chút không ổn !
La Yển nheo mắt hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy quyển này, so với《 Sơn Hải quỷ đàm 》của ngươi như thế nào?”
Lan Lăng Sinh lộ ra vẻ mếu máo còn khó coi hơn khóc: “Nếu là trước hai quyển còn có thể so sánh, nhưng quyển thứ ba…... Ta viết như chó ỉa thì sao dám so sánh với bộ thần tác này?”
La Yển: “......”
Hỏng rồi!
Nếu như nói một bộ “Trát Mỹ Án” chỉ là ngẫu nhiên, vậy bộ thứ hai cũng đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề, những thương nhân ngành sách kia nếu là nhìn thấy sức sáng tạo của Thư cục Thượng Mặc, chỉ sợ đại bộ phận đơn đặt hàng đều sẽ rơi vào Thư cục Thượng Mặc, vậy Thư cục Thượng Mặc sẽ hoàn toàn đứng vững.
La Yển không nhất định phải để Thư cục Thượng Mặc chết, nhưng không thể trơ mắt nhìn Hoa Triều nhảy vào hố lửa.
Thật sự phải cấm sách, hay là đóng cửa Thư cục sao?
Trong lúc do dự, ông ta cảm giác được một đôi tay non nớt đặt trên mu bàn tay của mình, xoay người lại, phát hiện Uyển Thu lắc đầu với ông ta, nhất thời vang lên lời vừa rồi của nàng: Lần này nếu chàng nhường con bé, con bé nhất định sẽ nhớ ơn chàng”.
Hắn khẽ thở dài một hơi, khoát tay áo nói: “Thôi kệ hắn đi!”
Cơ Túc sửng sốt một chút, cái quái gì vậy? Cái này cũng cho qua hả?”
Thành thật mà nói, hắn chả hiểu gì, cái này đều có thể buông được?
Lão thừa tướng có phải đã đi qua Thiên Trúc hay không, cái này phải nuốt mấy viên xá lợi a?
Hắn vội vàng nói: “Tướng Bang! Không thể được!”
La Yển xoay người: “Tam Lang, tiễn khách đi! Chuyện của người trẻ tuổi, để người trẻ tuổi tự giải quyết.
Cơ Túc nóng nảy, 20 năm trí tuệ tích góp từng tí một từ trong bụng mẹ điên cuồng vận chuyển.
Thừa tướng này rốt cục đang bận tâm cái gì?
Thể diện? Hay là sợ Hoa Triều ghi hận ông ta? Ông ta vừa rồi nói chuyện của người trẻ tuổi để người trẻ tuổi tự giải quyết, hẳn là…
Đánh rắn phải đánh dập đầu!
Cơ Túc vội vàng nói: “Tướng bang từ ái, vì Hoa Triều cô nương lo lắng như thế, thật sự làm vãn bối cảm động cõi lòng. Nếu Thư cục Thượng Mặc chỉ có một mình Hoa Triều cô nương, sớm muộn có thể thông cảm dụng tâm khổ cực của Tướng bang, chỉ tiếc Thư cục không chỉ có một mình Hoa Triều cô nương!”
La Yển không nói gì, nhưng bước chân rời đi lại dừng lại.
Cơ Túc rèn sắt khi còn nóng: “Tướng Bang! Chẳng lẽ tướng bang còn không nhìn ra sao? Doanh Vô Kỵ người này không có bất kỳ cái gì trong tay, vì lấy lòng Hoa Triều cô nương, lời đồn gì cũng bịa ra được. Hôm nay hắn dám bịa ngài ám sát thê nữ, ngày mai lại bịa ra cái gì? Lần này Hoa Triều cô nương tin, chẳng lẽ lần sau Hoa Triều cô nương sẽ không tin sao?
La Yển: “......”
……
Sáng sớm hôm sau.
Doanh Vô Kỵ sáng sớm đã chuyển một cái ghế, ngồi ở cửa Thư cục Thượng Mặc, cõi lòng đầy chờ mong nhìn ra cửa lớn.
Thừa tướng!
Nhất định phải tới nhá!
Đối với hắn mà nói, chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới chính là đụng đồ sứ, chuyện không thể chấp nhận nhất là đụng đồ sứ thất bại.
Hơn nữa đêm qua, hắn bỗng nhiên nhận được《 Quân Tử Lục Nghệ • Ngự 》 cùng 《 Quân Tử Lục Nghệ • Xạ 》, đều là công pháp cơ bản hoàng cấp của nho tu, tương đối thực dụng với cưỡi ngựa và bắn tên, hẳn là đều là công lao của Thừa tướng, đây chính là một lò gốm sứ chứ chả chơi…
Nhưng lần này hắn luôn cảm giác có thể đụng vào khoảng không, bởi vì tối hôm qua Hoa Triều từ trong mộng bừng tỉnh về sau liền ngủ không được, gọi hắn hàn huyên một hồi lâu, nói nàng vừa rồi mơ thấy mẫu thân trở lại, một mực khuyên nàng về nhà.
La Yển dưới ảnh hưởng của Hoa Uyển Thu, cũng từ một lão hung hăng biến thành một người cha hiền, mặc kệ Hoa Triều có làm nhiều chuyện ngỗ nghịch với lão ta hơn nữa, cũng không có bất kỳ trách phạt nào.
Giấc mộng này, cảm giác có chút thái quá, để cho nàng có chút hoảng.
Vì thế hôm nay.
Doanh Vô Kỵ ngóng trông từ lúc mặt trời vừa lên đến khi nắng chói chang.
Sau một đêm lên men, thì không ít người đều chạy tới mua<
Người rất đông.
Nhưng sách còn thừa để bán.
Điều này còn lâu mới khiến Doanh Vô Kỵ thỏa mãn.
Lão hung hăng lần này sẽ không buông tha cho mình chứ?
Tuy nói rằng chả có ông ta cũng chả sao, nhưng thiếu một minh tinh bán hàng như vậy thì cứ có cảm giác một quyền đánh vào không khí.
Cuối cùng.