Chương 97 – Cần gì phải tự tìm phiền não
97: Cần gì phải tự tìm phiền não
Đã như vậy, cần gì phải tự tìm phiền não chứ?
Doanh Vô Kỵ nghi hoặc nói: “Hoa Triều tỷ, tỷ rốt cuộc làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái hay là có tâm sự? Cái tên La Minh kia lại tới tìm tỷ?”
“Không có!”
Hoa Triều lắc đầu, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay chúng ta ký đơn đặt hàng quá nhiều, với quy mô in ấn hiện tại chỉ e là không chống đỡ nổi, đệ vừa rồi tìm Địch Vân một chút, bảo hắn thông báo cho Mặc gia công hội chế tạo thêm mấy bộ dụng cụ in ấn, lại liên lạc với một ít Mặc giả nguyện ý làm công nhân in ấn”.
“Địch Vân nói như thế nào?”
Hắn trực tiếp đồng ý, thoạt nhìn còn rất cao hứng, dù sao Giáng Thành cũng không có công việc nào phong phú hơn chúng ta”.
“Cũng đúng…...”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, cao thủ trong Công hội Mặc giả rất nhiều, nhưng kỳ thật đại bộ phận vẫn là bách tính tầng dưới chót cả đời vô vọng đột phá Cảnh giới Thai Thuế, công việc tại Thư cục Thượng Mặc đối với bọn họ mà nói đã tương đối ngon lành.
Hắn nghĩ nghĩ nói: “Đợi lát nữa chúng ta mở một đại hội, gọi quản sự trong Thư cục tới”.
“Được!”
Hoa Triều gật đầu.
..........
Ước chừng nửa canh giờ sau, người quản sự trong Thư cục đều có mặt, trong đó bao gồm đốc công Địch Vân.
Địch Vân có chút tò mò: “Dụng cụ in ấn cùng công nhân in ấn ta đã liên lạc được, Doanh lão đệ còn có chuyện gì sao?”
Vậy nhất định là có chuyện tốt !
Doanh Vô Kỵ cười cười, chỉ vào Ngô Đan nằm sấp ngáy o o ngủ say, vẻ mặt không nói gì: “Con hàng này làm gì vậy?”
Địch Vân bĩu môi: “Gần đây hắn tiêu tiền rất nhiều, đoán chừng là đi Lầu Xanh luận bàn với các cô nương, đi tất cả đều là chi tiêu vào tiền của Thư cục, nói muốn trị liệu hao tổn tinh thần của hắn.
Doanh Vô Kỵ hết chỗ nói: “Để hắn ngủ tiếp, chúng ta bàn chính sự trước. Lần này gọi mọi người tới, chủ yếu là muốn nói về chuyện của Công hội Mặc giả”.
Nghe nói như thế, tất cả Mặc giả ở đây đều vểnh tai lên.
Doanh Vô Kỵ tiếp tục nói: “Theo tình huống hiện tại, Thư cục còn chưa hoàn toàn hồi vốn, bất quá sau khi lấy được đơn đặt hàng, về sau ắt là phải kiếm nhiều tiền, đã như vậy, hứa hẹn với Mặc gia công hội cũng có thể thực hiện trước, ta nói kế hoạch đại khái của ta một chút, Địch lão ca đợi lát nữa huynh tới đưa ra ý kiến”.
Được!
Địch Vân có chút kích động, không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ tự nhiên đem nhật trình sớm một tháng.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Nguồn tiêu thụ sách ổn định nhất, vẫn là Bách gia kinh sử điển tịch, hiện tại giá cả hạ xuống, người mua sách khẳng định sẽ gia tăng. Ta dự định điều chỉnh tỉ lệ, tác phẩm Mặc gia ít nhất sẽ chiếm đến ba thành.”
Quần thể tiềm tàng của Mặc gia đều là người gia cảnh không tốt như vậy, cho nên ta cho rằng giá mua sắm của Mặc gia nhất định phải thấp hơn so với nhà khác, sách vở bình thường 250 văn, sách vở Mặc gia có thể giảm xuống 150 văn, thì người có sách đọc sẽ càng nhiều.
Bất quá phần lợi nhuận này trước đó chúng ta đã hứa hẹn là Thư cục cùng Công hội Mặc giả là 5:5, cứ như vậy tuy rằng nguồn tiêu thụ rộng hơn, nhưng lợi nhuận nhất định sẽ thấp, cho nên rốt cục có muốn làm như vậy hay không, vẫn phải giao cho Công hội Mặc giả quyết định.
(Tinh)+13
[Khí]+15
[Thần]+11
Nghe xong lời này, Mặc giả ở đây đều vô cùng phấn chấn, rớt ra không ít điểm thuộc tính.
Ta hoàn toàn có thể thay Công hội Mặc giả quyết định, chúng ta cũng không phải vì tiền mà tới, chỉ cần có thể khiến càng nhiều người đọc được tác phẩm của Mặc gia chúng ta, coi như là trả tiền chúng ta cũng nguyện ý. Bất quá Doanh lão đệ, tỉ lệ ba thành có thể bán được sao?”
Lo lắng của hắn không phải không có lý, dù sao Mặc gia đã qua thời kỳ cường thịnh.
Hiện tại trong các nước chư hầu, Càn quốc hoàn toàn bị tư tưởng Pháp gia thống trị, Nho gia ở Tề quốc cũng cơ bản ngồi trên ngai vàng Đế vương chi học, các nước khác Mặc gia cũng bởi vì lợi ích không đồng nhất với quý tộc mà địa vị dần dần giảm xuống.
Hắn biết đơn đặt hàng trên tay Doanh Vô Kỵ tương đối khổng lồ, ba thành thật đúng là không nhất định có thể tiêu hóa hết.
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Yên tâm, hiện tại con đường của chúng ta rộng mở, giá thành sách của Mặc gia thấp, những thương gia ngành sách kia khẳng định cũng sẽ có động thái, Địch lão ca cũng là người xuất thân từ nghèo khổ, hẳn là biết cuộc sống của bách tính tầng chót có bao nhiêu uất ức.”
Mặc gia như một nơi ký thác tâm linh, bọn họ làm sao có thể làm như không thấy, sách giá một lượng bạc bọn họ mua không nổi, chẳng lẽ ngay cả 200 văn một quyển sách cũng không muốn mua sao?”
Vậy theo lời của Doanh lão đệ, lần này đệ giúp Mặc gia công hội chúng ta có đại ân, sau này ta sẽ cho đệ chút chỗ tốt!
Cái này cũng đơn giản!
Doanh Vô Kỵ cười cười, chỗ tốt hay không chỗ tốt có thể trước tiên để qua một bên không nói, ít nhất lần này cùng Mặc gia hợp tác rất vui vẻ, về sau có thể tiếp tục xử lý.
Sau khi trao đổi chi tiết xong, mấy người mặc liền cùng nhau rời đi, trở về chế tạo dụng cụ in chữ sống.
Qua ước chừng nửa canh giờ, Doanh Vô Kỵ đang chuẩn bị mang theo tiểu nhị còn lại xuống quán ăn, lại có một người ăn mặc như thị vệ đột nhiên tới cửa.
Thị vệ đi tới trước mặt Doanh Vô Kỵ, khách khí vái chào: “Công tử Vô Kỵ, chủ nhân nhà ta cho mời!”
............
“Chủ nhân nhà ngươi?”
Doanh Vô Kỵ từ trên xuống dưới đánh giá tên thị vệ này, cảm giác trên người hắn mang theo sát khí nồng đậm nhưng nội liễm, vừa nhìn đã biết là do chính là do triều đình huấn luyện ra, tuyệt đối là một cao thủ.
Lại nhìn hoa văn trên vai trái của hắn, là biểu tượng đặc trưng của Điện Tình Giáng.
Người của Thái tử đảng, đoán chừng là Triệu Lăng.
Hắn làm ra một thủ thế: “Làm phiền dẫn đường!”
Ngay sau đó liền mang theo tiểu thị nữ Bạch Chỉ bên người, đi theo thị vệ một đường đi tới tửu lâu bên kia sông, tửu lâu này tương đối xa hoa, tiêu phí bình quân 20 lượng, bình thường Doanh Vô Kỵ tiếc tiền không dám đến.