Bảo Ngươi Làm Trò Chơi, Ngươi Lại Làm Video CG?

Chương 90: Chỉ Có Leo Lên? (1)

Chương 90: Chỉ Có Leo Lên? (1)


Anh cũng không ngờ yêu cầu của Trần Lâm lại cao như vậy, lại để cho hai chiếc xe của bọn họ di chuyển song song trên đường núi, thậm chí còn bẻ cua sát vào rãnh thoát nước.
Nếu không phải con đường đủ rộng, cộng thêm kỹ thuật của anh và đại đồ đệ quá cứng thì cũng không dám dễ dàng thực hiện động tác nguy hiểm như vậy.
Nhưng cho dù như thế thì anh vẫn vô cùng kích động.
Bởi vì thù lao Trần Lâm trả rất phong phú, đủ để bọn họ tu chỉnh đội xe một thời gian dài.
Sau này nếu như còn có mối làm ăn như vậy.
Thì tới nhiều hơn một chút!

- Tống lão đại, gần đây mọi người thế nào rồi?
Trong văn phòng công ty Hồng Hoang,
Lão Tống yên tĩnh đứng ở phía trước cửa sổ, nghe giọng nói từ điện thoại truyền ra.
Lão không ngờ rằng đối phương sẽ gọi điện thoại cho anh vào lúc này.
- Ừm, cũng còn tốt.
Im lặng rất lâu, cuối cùng lão cũng mở miệng, vẻ mặt có chút phức tạp.
Đầu dây bên kia không phải là người khác, chính là một trong ba nhân viên lúc trước bị Tinh Du chèn ép, cuối cùng chọn rời khỏi công ty đi đến công ty lớn phát triển.
Bây giờ đã trôi qua nhiều ngày, lão lại đột nhiên nhận được điện thoại của bọn họ, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
- Bên phía các người thì sao? Gần đây như thế nào?
Lão hỏi.
- Vẫn được, chính là... Trong khoảng thời gian này, công việc này không khởi sắc, sắp bắt đầu nghỉ việc rồi.
Giọng nói bên đầu dây điện thoại kia do dự một chút.
Muốn nghỉ việc à?
Ánh mắt lão Tống dời xuống, rơi vào tấm ảnh chụp trên mặt bàn, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Đương nhiên lão biết tại sao đối phương đột nhiên nói ra lời này.
Hồi tưởng lại trước đây, lúc ba người kia rời khỏi phòng làm việc dường như vẫn là hôm qua.
Lão biết bọn họ cũng không sai.
Chỉ là làm ra lựa chọn mà mình cảm thấy chính xác mà thôi.
Nhưng nếu như đã đưa ra lựa chọn thì cũng phải gánh chịu hậu quả cho quyết định của mình, bằng không thì quyết định này cũng quá giá rẻ một chút rồi.
Hơn nữa bây giờ lão đã không còn là ông chủ của công ty nữa.
Lão muốn phụ trách Hồng Hoang, càng phải phụ trách sự tin tưởng của Trần Lâm đối với mình.
Thở dài một tiếng, lão nói:
- Làm việc cho tốt, bên này tôi cũng không giúp được gì cho các người.
- À... Cũng đúng, Tống lão đại thay tôi chào hỏi các anh em nha.
- Tôi biết rồi, các người cũng giống vậy.
- Vậy thì... tôi tắt máy trước.
Tít tít...
Tắt điện thoại.
Chu Viễn chán nản cúi đầu, đến cuối cùng vẫn không nói ra được lời nào.
Hai người vẫn chờ ở bên cạnh thấy thế vội vàng xông tới.
- Thế nào, Tống lão đại nói thế nào?
Lão Chu không trả lời, mà chỉ lắc đầu với bọn họ.
Cái im lặng này lập tức làm cho ánh mắt hai người trở nên u ám, lại có một tia hối hận.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tình cảnh vốn đã phải chết của Lê Minh trước đây lại phát triển đến bây giờ.
Nếu như lúc đó bọn họ không chọn rời khỏi thì cũng không đến mức rơi vào tình cảnh này, còn gặp phải công ty giảm biên chế.
Nhưng hối hận thì có ích lợi gì chứ?
Tất cả đều đã không thể trở về được nữa.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Minh dưới sự dẫn dắt của công ty Hồng Hoang không ngừng phát triển, đánh ra danh tiếng trong ngành trò chơi trong nước.
Cuối cùng.
Cách bọn họ càng ngày càng xa.
...
- Trần Lâm, bên phía lão Lý đã làm được không ít việc hậu kỳ, có thể rút ra một ít nhân thủ, hỏi có hạng mục nhỏ nào cho bọn họ làm một chút hay không?
Lão Tống cũng không nói chuyện này cho Trần Lâm biết, mà giống như ngày thường đi tới trước mặt Trần Lâm báo cáo công việc.
Mặc dù đoàn đội của Lê Minh cũng đang nắm chặt việc chế tác Phi Xa Cực Phẩm, nhưng dù sao thì nội dung cũng quá nhiều, phải mất không ít thời gian mới có thể làm xong.
Nếu như có thể thừa dịp này đẩy ra một chút trò chơi nhỏ duy trì nhiệt độ thì cũng có trợ giúp rất lớn đối với việc tuyên truyền và phát hành sau này của bọn họ.
Tránh cho các người chơi qua lâu quên bọn họ.
- Mấy tên kia, có thời gian rảnh rỗi mà còn không hài lòng à?
Vẻ mặt Trần Lâm cổ quái.
Mấy người này là gì vậy, quen thuộc 996 hay là nghiện tăng ca rồi, lại chủ động chạy tới yêu cầu việc làm?
Nhân viên cố gắng như vậy.
Một ông chủ như anh nhìn thấy cũng muốn rơi lệ.
- Còn không phải là do tên quan mới nhậm chức lão Lý kia à, muốn bản thân mình cũng làm một hạng mục để thể hiện một phen.
Lão Tống bĩu môi nói.
Làm việc cùng nhau nhiều năm như vậy, lại uống rượu cùng nhau nhiều như vậy, sao lão lại không biết trong lòng lão Lý đang suy nghĩ gì.
Nhưng như vậy cũng tốt.
Cho một hạng mục nhỏ để cho đoàn đội mới làm, để cho bọn họ rèn luyện trước một chút, cũng không đến nỗi sau này làm hạng mục lớn bị luống cuống.
Trần Lâm đương nhiên biết đạo lý này, nói:
- Vậy được rồi, chỗ tôi vừa vặn có một hạng mục trò chơi đơn giản, để bọn họ cầm lấy đi luyện tay một chút đi.
Nói xong, anh rút từ dưới bàn ra mấy tờ giấy mỏng đã đặt sẵn ở đó.
- Thật sự là có à?
Lão Tống kinh ngạc nhận lấy phương án.
Nhưng sau khi lật ra xem, lão lại đột nhiên cười ra tiếng.
- Trần Lâm, cậu nhất định phải giao cái này cho mấy người lão Lý làm à?
- Thế nào, ahn xem thường trò chơi này à?
Lông mày Trần Lâm nhướng lên một chút:
- Có muốn đánh cược với tôi hay không? Tôi không cần bất kỳ thủ đoạn tuyên truyền nào, nếu như trò chơi này có lượng tiêu thụ cao hơn 10 ngàn thì anh phải giúp tôi diễn một vai trong bộ phim CG tiếp theo.
- Vậy nếu như cậu thua thì sao?
- Nếu như tôi thua, tôi có thể cho anh nghỉ vài ngày để trở về chăm sóc gia đình một chút, như thế nào, rất có lời chứ?
- Được, cược thì cược, tôi cũng không tin.
Lão Tống không tin tà, không chút do dự đồng ý với vụ cá cược này.
Bởi vì lão thật sự không muốn tin rằng phương án kỳ hoa này sẽ có hơn 10 ngàn người chịu bỏ tiền ra mua.
E sợ Trần Lâm đã đổi ý, lão vừa nói vừa dứt câu đã trực tiếp cầm phương án chạy ra ngoài, đi đến chỗ của đoàn đội Ánh Sáng.
- Lão Tống, sao anh lại tới đây? Chuyện mà trước đó tôi nói với anh, thế nào rồi?
Nhìn thấy lão xuất hiện, lão Lý đang phân chia công việc lập tức tiến lên đón.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất