Chương 1
Trên lưng tôi có một vết bớt hình cánh bướm sống động đến kỳ lạ, khiến đám con trai trong trường đều tò mò, tranh nhau tìm cách nhìn thấy.
Nhưng tôi chỉ để ý mỗi Phó Vân Sơ – nam thần nổi bật nhất trường.
Trong mắt tôi, hoa khôi phải đi với hotboy, tiểu thư nhà giàu tất nhiên nên lấy công tử nhà danh giá.
Nhưng rồi một đêm, sau khi uống say, tôi lại lên giường với bạn cùng lớp – học sinh nghèo có thành tích tệ nhất lớp – và còn bị phóng viên chụp được ảnh.
Vì danh tiếng của công ty, bố tôi buộc phải đưa ra quyết định: để anh ấy làm chồng ở rể.
Tôi cho rằng Phó Minh Châu tiếp cận tôi vì tiền, cố tình lên giường để hủy hoại tôi. Vì thế sau khi cưới, tôi ra sức trừng phạt anh.
Ví dụ như không cho anh lên giường, bắt anh ngủ dưới sàn phòng ngủ...
Hay tiện tay ném món quà sinh nhật anh tặng tôi cho người ăn xin bên đường...
Hoặc lúc nóng giận thì hất nước thẳng vào mặt anh...
Ngay cả khi tôi bị ốm, anh thức trắng chăm tôi không rời, tôi vẫn cố tình buông vài lời châm chọc.
Lạ ở chỗ, bất kể tôi và cả nhà đối xử tệ với anh đến mức nào, Phó Minh Châu lúc nào cũng giữ bộ dạng trầm lặng, điềm đạm.
Bạn thân tôi bảo, kiểu người nhìn hiền lành không có tính như vậy mới là đáng sợ nhất.
Tôi cũng đồng ý – càng im lặng, càng nhẫn nhịn, thì càng dễ là kiểu người bùng nổ trong phim truyền hình.
Nhưng tôi vẫn dần dần rơi vào lưới tình vì sự dịu dàng của anh, không kìm được mà bắt đầu rung động.
Ba năm trôi qua, mọi thứ thay đổi quá nhiều.
Nhà tôi phá sản, còn Phó Minh Châu lại trở thành gương mặt sáng giá mới của giới doanh nhân Bắc Kinh.
Phần lớn tài sản nhà tôi là do ông nội để lại. Còn bố tôi là kiểu "con nhà giàu không sợ tiêu tiền, chỉ sợ khởi nghiệp", đầu tư liên tục vào vài dự án lớn, cuối cùng khiến cả gia đình gánh khoản nợ mười triệu, trắng tay.
Ngày chúng tôi dọn ra khỏi biệt thự sang căn nhà cũ kỹ, cũng chính là kỷ niệm ba năm ngày cưới.
Tôi dùng số tiền cuối cùng còn lại để mua một chiếc nhẫn, định tặng anh làm quà, và cũng để thổ lộ lòng mình – muốn cùng anh sống tốt từ đây.
Khi đến công ty anh, cô lễ tân nhìn tôi với ánh mắt coi thường.
Cũng dễ hiểu thôi, cả thành phố đều biết tôi đối xử tệ với anh. Đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động tìm đến.
Giờ tôi sa cơ, còn người chồng bị cả nhà tôi khinh thường lại âm thầm mở công ty riêng, làm ăn phát đạt, mua hẳn một tòa nhà giữa trung tâm thành phố làm trụ sở.
Thời điểm nhạy cảm như này mà tôi lại đến tìm, nghĩ sao cũng thấy... lắm ẩn ý.
Bất chấp thái độ lạnh lùng của lễ tân, tôi chạy thẳng vào văn phòng Phó Minh Châu.
Chờ tôi ở đó là một tờ đơn ly hôn.
Anh đang nghe điện thoại, đầu bên kia có tiếng bạn bè đùa giỡn vọng ra:
“Ăn mừng Bạch Nguyệt Quang trở về, tối nay gặp nhau chỗ cũ nhé!”
Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy mặt mình bỏng rát, tim như bị ai bóp nghẹt.
Lẽ ra tôi phải sớm nghĩ đến điều này – ai lại yêu một người suốt ngày sỉ nhục mình cơ chứ?
Nhưng từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa, lòng tự trọng cao ngất, nên vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhận lấy đơn ly hôn và ký tên thật nhanh.
Sau khi dập máy, giọng anh trầm ấm vang lên bên tai tôi:
“Bên ngoài đang mưa, lát nữa để tài xế đưa em về.”
Anh nhìn tôi bằng ánh mắt điềm tĩnh, vẫn chu đáo như mọi khi.
Nhưng anh không còn là người chồng hiền lành, cam chịu cho tôi bắt nạt nữa rồi.
Tôi không có tư cách trách móc anh, cũng chẳng đủ tư cách để đòi chia tài sản.
Mọi thứ anh có được đều là từ hai bàn tay trắng mà làm nên, không dùng đến tiền hay mối quan hệ nào của nhà tôi.
Tôi đã làm tổn thương anh suốt ngần ấy năm – nếu là người khác, có lẽ đã tìm cách trả thù tôi từ lâu rồi. Ngay cả tôi cũng nghĩ vậy.
Thế mà anh lại không làm gì cả.
Tôi bất giác thấy hổ thẹn.
Tôi vội nói: “Không cần đâu, em tự về được.”
Nói rồi, tôi lúng túng mở cửa bước đi.
Sau lưng vang lên giọng nói nhàn nhạt của anh:
“Hôm nay em đến tìm anh... có chuyện gì sao?”
Tôi giấu chiếc nhẫn trong tay, lắc đầu:
“Không có gì.”
Rồi quay người chạy khỏi tòa nhà, không ngoái đầu lại.