Chương 2
Tôi dầm mưa trở về nhà, tắm vội rồi lại lao ra đường.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không chịu nổi cảnh làm việc 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Bố mẹ cũng chiều nên tôi chưa từng đi làm.
Điều đó khiến tôi không có chút kinh nghiệm nào, hồ sơ xin việc gửi đi đều rơi vào im lặng.
Điện thoại nhà thì bị mấy bên đòi nợ gọi đến cháy máy. Tôi cắn răng quyết định gạt bỏ sĩ diện, đi làm nhân viên tiếp rượu ở một hội quán cao cấp.
Tinh Hải là một trong những hội quán sang trọng nhất thành phố, tôi từng là khách quen ở đây.
Khách ở đây rất hào phóng, chỉ cần một tối là có thể kiếm được cả đống tiền boa – đủ để tôi tạm giải quyết cơn khốn khó trước mắt.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm.
Người quản lý vì nể tình xưa nên sắp xếp cho tôi phục vụ phòng VIP tầng 6.
Trớ trêu thay, cánh cửa phòng đầu tiên tôi mở ra lại là nơi Phó Minh Châu đang ngồi.
Tôi thấy bực. Ngày xưa anh đâu bao giờ đến mấy chỗ thế này. Ba năm kết hôn, anh luôn tỏ ra là người đàn ông mẫu mực.
Thậm chí còn rất phản đối tôi tới đây chơi, mỗi lần đều cố gắng ngăn cản, bảo rằng nơi này không đứng đắn.
Giờ thì sao? Anh ngồi thoải mái ở vị trí trung tâm, chân dài bắt chéo, áo sơ mi bung hai cúc, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Hừ, đúng là đàn ông, có tiền rồi là thay đổi.
Điều hòa tầng sáu lạnh đến tê tái, tôi hắt hơi liên tục mấy cái.
Tất cả ánh mắt trong phòng đồng loạt quay về phía tôi – bao gồm cả Phó Minh Châu.
Tôi chỉ muốn có cái lỗ nào đó để chui xuống. Biết vậy lúc đầu tôi đã chẳng nhận ca tối nay.
Ngay khi tôi đang định lặng lẽ đẩy xe rượu rời đi, một tiếng huýt sáo vang lên.
"Ồ, chẳng phải là tiểu thư nhà họ Lâm sao? Sao, đến đây uống rượu à?"
Tôi đảo mắt nhìn quanh, mới phát hiện ra phần lớn người trong phòng đều là bạn bè ăn chơi trước đây của tôi.
Tống Cảnh Văn nhả một vòng khói thuốc, nhếch môi cười:
“Bộ đồ cô mặc là hàng phiên bản giới hạn của hãng nào vậy? Sao lại trông giống đồng phục làm việc thế kia? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?”
Phó Minh Châu vẫn ngồi yên tại chỗ, im lặng nhìn tôi. Đến mức tôi chỉ muốn lấy ngón chân cào xuống nền đất cho đỡ ngượng.
Thôi, mất mặt thì mất mặt rồi, kiếm được tiền mới là quan trọng.
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười:
“Trùng hợp quá, tôi làm ở đây. Mọi người nếu uống vui thì nhớ ủng hộ chút cho bạn cũ nhé?”
Tống Cảnh Văn cúi người, ghé sát tôi:
“Tsk tsk, đây là cô Lâm ngạo mạn ngày xưa sao? Mới vài tháng không gặp mà nhìn thảm quá đấy.”
Cả phòng cười ầm lên, ánh mắt ai nấy đều đầy vẻ hả hê.
Ngoại trừ Phó Minh Châu.
Nhưng chính sự điềm nhiên, lạnh nhạt từ vị trí cao đó của anh lại khiến tôi thấy đau lòng hơn cả những lời châm chọc.
Tôi cười gượng: “Thiếu gia Tống giàu có thế, có muốn mở hai chai Martell Obsidian không? Chắc mười vạn với anh cũng chỉ như hạt bụi thôi nhỉ?”
Mấy người này trước kia lúc nào cũng vây quanh gọi tôi một tiếng “chị”, giờ lại đua nhau bợ đỡ Phó Minh Châu.
Họ chắc nghĩ anh hận tôi, nên mới cố tình giẫm đạp tôi để lấy lòng anh.
Sắc mặt Tống Cảnh Văn tối sầm lại, nhưng nhanh chóng đổi thành vẻ xảo trá:
“Rượu thì khỏi đi. Nhưng nhìn cô Lâm tiều tụy thế này, tôi thật sự thấy nên ‘chăm sóc’ cô một chút.”
Nói xong, hắn rút một chiếc thẻ ném lên bàn.
“Tối nay cho tôi vui vẻ một đêm, phục vụ tử tế thì mười vạn này là của cô.”
Cả phòng lại cười ầm lên, xen lẫn tiếng huýt sáo đầy ẩn ý.
“Được thôi, tôi chơi với anh.”
Tôi cầm thẻ trên bàn lên.
Tống Cảnh Văn sửng sốt, sau đó mắt sáng lên, định nhào đến ôm tôi.
Tôi giơ tay đẩy hắn ra, mỉm cười:
“Nhưng anh gọi tôi là tiểu thư nhà họ Lâm mà, tôi cao quý lắm đấy.
Mười vạn chỉ đủ uống với anh một ly thôi. Còn muốn ngủ với tôi? Ít nhất phải có một trăm triệu.”
Nhà họ Tống chỉ là hạng ba, quản lý rất chặt.
Trước đây muốn hắn bỏ ra vài vạn cũng khó, chứ đừng nói đến một trăm triệu – chuyện không tưởng.
Quả nhiên, mặt hắn lập tức sa sầm: “Cô xứng chắc?”
Tôi điềm nhiên nhìn lại hắn:
“Bỏ ra mười vạn mà đòi chơi gái, thực lực của Thiếu gia nhà họ Tống chỉ có vậy thôi sao?”
Đám bạn hùa vào:
“Nói cũng đúng, dù sao cô ta cũng từng là đại tiểu thư, nhan sắc, vóc dáng cũng thuộc hàng đỉnh.”
Phó Minh Châu, người nãy giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng:
“Tất cả ra ngoài.”
Giọng anh bình thản, nhưng rõ ràng là nói với đám công tử ăn chơi vừa ồn ào khi nãy.
Đám người đó không dám đắc tội, lục tục rời đi, chỉ trong chớp mắt trong phòng chỉ còn lại tôi và anh.