Báo Thù Trong Ân Ái

Chương 12: [HOÀN]

Chương 12: [HOÀN]
Tôi không nghe tiếp được nữa, đầu óc chỉ quanh quẩn mấy chữ "Tiểu Nguyệt Quang".
Không thể nào... tên cô ấy thật là vậy sao?
Giang Tắc cúp máy, nhướng mày nhìn tôi, nửa cười nửa trêu.
Tôi há miệng khó khăn:
“Họ Bạch, tên Nguyệt Quang... thật à?”
Anh gật đầu:
“Đúng rồi, em tưởng Minh Châu sến sẩm đến mức gọi người yêu là ‘bạch nguyệt quang’ thật à? Đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó.”
Tôi kéo chăn trùm kín đầu, chỉ nghe thấy tiếng cười sặc sụa của Giang Tắc trên đỉnh đầu.
Trời ơi, cuộc sống đúng là toàn kịch bản.
Ai nghĩ ra cái tên đó vậy chứ? Thiệt là thiên tài.
Giang Tắc cứ lảm nhảm bên cạnh, tôi nghe được sơ sơ.
Mẹ của Phó Minh Châu — cũng chính là mẹ chồng tương lai của tôi — là một người phụ nữ đáng thương. Hơn hai mươi năm trước, bà yêu Phó lão gia.
Sau đó, ông ta ngoại tình, bỏ rơi bạn gái đang mang thai hai tháng để kết hôn với người phụ nữ khác và sinh ra Phó Vân Sơ.
Mẹ Phó Minh Châu không nỡ phá thai, một mình nuôi con lớn lên.
Thỉnh thoảng Phó lão gia gửi chút tiền chu cấp, nhưng mẹ Phó Vân Sơ biết được thì nổi trận lôi đình, hết lần này đến lần khác tới tận nhà gây chuyện.
Sau khi mẹ mất vì bệnh, Minh Châu mới sáu tuổi đã phải vào cô nhi viện.
May mắn được nhận nuôi, anh lớn lên cùng với Bạch Nguyệt Quang — cô em gái nuôi ấy.
Mẹ Phó Vân Sơ, từ lúc biết đến sự tồn tại của anh, luôn lo sợ anh tranh giành tài sản, nên không ngừng bày mưu hãm hại.
Khi ấy Phó Minh Châu chưa đủ sức chống lại, chỉ đành nhẫn nhịn, giấu mình chờ thời.
Giang Tắc gõ nhẹ vào đầu tôi:
“Em cũng nên nghĩ lại đi, tính Phó ca như vậy mà chịu làm chồng ‘ở rể’ à? Không phải vì thật lòng thích em à?”
Tôi đảo mắt:
“Nói cũng đúng…”
Phó Minh Châu là người cứng đầu, đã trẻ tuổi tài giỏi lại chẳng thiếu thủ đoạn.
Rồi tôi lại nghĩ tới điều khác:
“Nhưng chuyện đó cũng đâu hoàn toàn là lỗi của em. Hôm đó anh ấy đưa em đơn ly hôn mà, chẳng phải cũng muốn chia tay sao?”
Giang Tắc cười híp mắt:
“Cái tên hay ghen đó thấy Phó Vân Sơ mới về nước đã gọi điện cho em, trong lòng không vui, nên mới uống rượu than thở với tôi cả tối."
“Anh ấy chỉ muốn được em dỗ dành một chút, ai ngờ em lại dứt khoát ký giấy luôn.”
Anh cười càng lúc càng vui:
“Cơ mà hai người chưa đăng ký kết hôn phải không? Cá với em, mười năm nữa cái hôn nhân này vẫn chưa chấm dứt nổi đâu.”
Tôi nhếch môi — lòng người như kim đáy biển, ai mà đoán nổi.
Phó Minh Châu bước vào, liếc nhìn hai chúng tôi:
“Cười gì mà vui thế?”
Giang Tắc hí hửng ghé tai anh thì thầm vài câu.
Tôi nhìn thấy gương mặt anh chuyển từ lạnh lùng sang sửng sốt, rồi đến không thể tin được, và xen lẫn chút hối hận.
Giang Tắc đẩy anh về phía tôi, nháy mắt:
“Phó ca đến rồi, tôi xin rút trước nhé.”
Anh đóng cửa lại khi rời đi.
Phó Minh Châu ngồi xuống mép giường, hỏi tôi:
“Em thật sự vì chuyện đó mà đòi rời xa anh sao?”
Tôi đỏ mặt, gật đầu khẽ khàng.
“Ngày hôm đó anh còn mang cơm đến cho em, cuối cùng lại bị ném đi rồi.”
Anh nghiến răng, gương mặt đen sì:
“Lâm Phiên Nguyệt, em đúng là vừa mù vừa ngốc.”
Tôi chưa kịp phản bác:
“Anh cũng đâu có... Ưm…”
Anh cúi đầu, chặn miệng tôi lại bằng một nụ hôn, bao nhiêu nhớ nhung, yêu thương, trách móc đều dồn vào từng cái chạm ấm nóng ấy.
Đến cuối cùng, anh khẽ thở vào bên tai tôi:
“Cả thế giới đều nhìn ra anh yêu em, chỉ có em là không hiểu.”
Tôi cũng thấy vậy. Càng trầm lặng, càng cố giấu, thì lại càng sâu sắc — y như trong phim.
“Phó Minh Châu, sau này em sẽ không bắt nạt anh nữa. Chúng ta sẽ yêu nhau như những cặp đôi thật sự, được không?”
Anh véo nhẹ má tôi, bất lực cười:
“Cái miệng ngốc của em, ai lại tỏ tình kiểu đó hả?"
“Gì mà như là? Chúng ta vốn dĩ đã là vậy rồi!”
Tôi cười ngọt ngào, vừa vui lại vừa có chút ngại ngùng:
"Anh nói cũng phải, chồng ạ."
Khi đeo chiếc nhẫn vào tay anh, tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên mình đến văn phòng tìm anh.
Chiếc nhẫn này là quà kỷ niệm ba năm tôi tự tay chọn để tặng anh. Vậy mà chúng tôi đã tự làm tổn thương nhau suốt chừng ấy thời gian.
May mắn là cuối cùng, tôi vẫn có thể trao nó cho người mình yêu – cho chính anh, Phó tổng của tôi.
Anh ôm tôi vào lòng, cằm khẽ tựa lên trán tôi, dịu dàng nói:
"Mình làm lại một lễ cưới nữa nhé, anh đã chuẩn bị hết rồi."
Tim tôi khẽ rung lên:
"Vậy váy cưới đó là chuẩn bị cho em?"
Phó tổng khẽ thở dài:
"Nếu không thì còn cho ai nữa hả? Em ngốc thật đấy, sau này có chuyện gì nhất định phải nói với anh. Anh không muốn vô tình lại đánh mất vợ mình thêm lần nào nữa."
Ngoài cửa sổ, vườn hoa hồng đang rực rỡ nở bung, tôi áp vào lồng ngực ấm áp của anh, nghe tiếng tim anh đập vững chãi.
"Rõ rồi, thưa sếp tổng đáng yêu của em."
(Hết)










Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất