Chương 11
Nửa đêm, tôi đang ngủ lơ mơ thì cảm giác có người đang gỡ cúc áo ngủ của mình.
Tôi lật tay đẩy ra theo phản xạ: "Phó Minh Châu, đừng quậy, em buồn ngủ lắm…"
Lẩm bẩm vài câu, rồi tôi bỗng chốc tỉnh hẳn.
Phó Minh Châu không có chìa khóa nhà tôi — là anh Đông!
Tôi mở mắt ra, thấy thân hình mỡ màng của anh ta đang dán sát bên mình.
Tôi lập tức tát mạnh: "Cút ra ngoài! Anh đang phạm pháp đấy!"
Anh ta ôm mặt, nhưng lại cười nham nhở, khác hẳn hình ảnh hiền lành ngày thường.
"Nếu mày dám lên tiếng, tao sẽ tung hết chuyện mày lên mạng. Một con hotgirl bị đại gia bao nuôi, xem fan của mày sẽ phản ứng thế nào?"
Tôi trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng: "Anh nói cái gì vậy?"
Hắn ra vẻ đắc ý: "Mày bảo có bạn trai, sao tao chưa từng thấy? Chắc là ông nào giàu có, có vợ rồi chứ gì. Không dám công khai nên mới thuê nhà ở đây. Loại con gái ham tiền như mày, còn bày đặt thanh cao?"
Tôi vội cầm điện thoại định gọi cảnh sát, hắn xông tới giật phắt, rồi ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Tôi chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay ném về phía hắn.
"Nếu anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ không để yên đâu."
Hắn chỉ cười khẩy, lao đến giữ chặt tay tôi trên đầu, bắt đầu lột quần áo tôi.
"Sao không để yên cho tao? Để lát tao cho mày lên thiên đường. Chứ ngủ với ai mà chẳng là ngủ? Thôi thì coi như tao miễn tiền nhà cho mày nhé."
Tôi vừa đá vừa đấm, thậm chí còn cắn mạnh một phát vào tay hắn.
Nhưng hắn như một tảng đá đè lên người, tôi không sao thoát được. Càng vùng vẫy, tôi lại càng kiệt sức nhanh.
Anh ta giật mạnh, từng lớp quần áo mỏng bị xé rách vứt xuống đất.
Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt, đúng lúc đó — tiếng gõ cửa vang lên.
Anh ta hoảng hốt, lập tức bịt miệng tôi lại, rồi hét lớn ra ngoài:
"Ai đấy, nửa đêm đừng có gõ cửa linh tinh, làm phiền tôi với bạn gái tôi!"
Tôi cố hét lên “Không phải! Cứu tôi với!”, nhưng chỉ phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tiếng gõ ngoài cửa dừng lại.
Hy vọng vụt tắt — người ngoài đã hiểu lầm, sẽ không còn ai tới nữa.
Phó Minh Châu, anh cũng từng nói sẽ không bao giờ tìm tôi nữa rồi.
Anh Đông càng lúc càng tiến sâu, tay bắt đầu lần mò...
Đúng lúc ấy, tiếng đập cửa càng dữ dội hơn, như có ai đang dùng sức đạp mạnh!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu lên những tiếng "cót két" rợn người, như thể chỉ cần thêm một lực nhẹ nữa là sập xuống.
Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận lồm cồm bò dậy khỏi người tôi, lục tìm thứ gì đó bịt miệng tôi lại, sau đó trói tôi chặt đến mức không thể nhúc nhích. Làm xong, hắn vơ lấy một cây gậy rồi lao về phía cửa.
Đúng lúc đó — "Rầm!" — một tiếng động lớn vang lên.
Cánh cửa bị đá tung, ánh sáng chiếu rọi vào, lộ ra bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng trên cánh cửa đổ gục.
“Dám động đến người phụ nữ của tôi, muốn chết à.”
Nước mắt tôi không kiềm được mà trào ra — là Phó Minh Châu.
Anh xông vào, chỉ ba cú đấm hai cú đá đã hạ gục Đông ca. Anh cởi áo khoác, nhanh chóng phủ lên người tôi.
Phó Minh Châu cứ thế đấm Đông ca hết lần này đến lần khác, ánh mắt lạnh lẽo, tàn khốc khiến người ta rùng mình.
Tôi nhìn Đông ca máu mũi máu miệng nằm sóng soài dưới đất, vội kéo áo anh:
“Đừng đánh nữa, cẩn thận đánh chết người mất.”
Phó Minh Châu liếc tôi, cười lạnh:
“Nếu anh vào tù, em chẳng phải vừa hay được song túc song phi với Phó Vân Sơ à?”
Tôi ôm chặt lấy eo anh:
“Em đã sớm không còn thích anh ta nữa rồi, ngốc ạ.”
Đông ca không biết đã lồm cồm bò dậy từ lúc nào, cầm gậy vụt mạnh về phía lưng Phó Minh Châu.
“Cẩn thận!”
Tôi dùng hết sức đẩy anh ra, mình thì không kịp tránh, lãnh trọn cú đánh.
Trước mắt tôi tối sầm, ý thức rơi vào khoảng không vô định.
Tôi tỉnh lại trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc của bệnh viện.
Bên cạnh là Giang Tắc — anh em thân thiết của Phó Minh Châu — đang ngồi trông, quan sát y tá truyền dịch cho tôi.
Thấy tôi mở mắt, anh cười cười:
“Minh Châu bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai rồi. Anh ấy bảo tôi ở lại chăm sóc em.”
Tôi thì thầm:
“Anh ấy không sao chứ?”
Giang Tắc rót cho tôi ly nước:
“Không sao đâu, cùng lắm là trầy da tróc vảy chút thôi.”
“Tiểu Nguyệt à, em quan tâm anh ấy vậy, có phải đã rung động trước màn anh hùng cứu mỹ nhân rồi không?”
Nói rồi, anh ta còn nháy mắt, tỏ vẻ “anh hiểu mà”.
Tôi thở dài:
“Thì sao chứ? Anh ấy chẳng phải vẫn luôn có một bạch nguyệt quang khắc cốt ghi tâm à?”
Giang Tắc ngớ ra, rồi cười phá lên:
“Đừng nói em bỏ nhà đi vì cái chuyện này nhé?”
Tôi trừng mắt:
“Cười cái gì mà cười, chưa từng thấy con gái ghen hả?”
Anh ta nén cười, bấm gọi cuộc điện thoại.
Điện thoại bật loa ngoài. Giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, nghe quen vô cùng.
“Anh Giang Tắc, tối qua không phải anh đi uống rượu thất tình với anh Minh Châu sao? Sao sáng sớm lại gọi cho em vậy?”
“Tiểu Nguyệt Quang à, anh Minh Châu nhà em gặp chuyện rồi...”