Chương 8
Hôm sau, tôi lảo đảo bước xuống giường, nhìn mình trong gương thấy hai quầng thâm to tướng dưới mắt, trông chẳng khác nào vừa bị yêu tinh hút cạn sức sống.
Phó Minh Châu đúng là không phải người mà. Tôi tức tối nghĩ.
Phòng khách, bếp, bàn ăn, ban công… bất cứ nơi nào cũng khiến tôi đỏ mặt tim đập thình thịch khi nhớ lại chuyện tối qua.
Nếu không phải còn phải đi làm, tôi nhất định sẽ ngủ đến tối mịt mới dậy.
Ai bảo đời đi làm như trâu ngựa, không tự chủ được chứ.
Bữa sáng anh làm tôi cũng chẳng kịp ăn, chỉ kịp xách túi chuẩn bị ra ngoài.
"Vội gì thế? Lát nữa anh đưa em đi."
Tôi vừa cắn bánh bao vừa mở cửa:
"Thôi khỏi. Trong garage của anh có nổi cái xe nào nhìn bình thường đâu? Em là nhân viên quèn, không muốn gây chú ý ngay ngày đầu đi làm."
Tôi mới vào một công ty mới. Vì chế độ đãi ngộ khá tốt nên lúc đó có rất nhiều người nộp hồ sơ.
Tôi cứ nghĩ cạnh tranh khốc liệt như thế, mình chẳng có cửa.
Không ngờ chưa đầy bao lâu sau khi gửi email, công ty đã gọi tôi đi làm mà không cần phỏng vấn gì cả.
Chị nhân sự dẫn tôi làm xong thủ tục rồi chỉ sơ qua mấy việc cần làm.
Công việc được giao ít và đơn giản đến nỗi một lính mới như tôi cũng chỉ cần nửa tiếng là xong.
Thời gian còn lại tôi ngồi nhìn các đồng nghiệp bận rộn, người đi đi lại lại, người vùi đầu vào giấy tờ, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ.
Việc nhẹ, lương cao, yêu cầu thấp – trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Đến chiều họp nhóm, khi chiếc ghế xoay màu đen quay lại, tôi lập tức hiểu ra: quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.
Chủ tịch công ty này chính là… Phó Vân Sơ.
Sau buổi họp, tôi lập tức nộp đơn xin nghỉ việc.
Phó Vân Sơ vội vã giữ tôi lại:
"Phiên Nguyệt, em làm tốt như vậy, sao lại nghỉ ngang? Chỉ vì anh là sếp à?"
"Anh chỉ muốn giúp em nhẹ gánh một chút. Chuyện bạn bè giúp nhau là điều bình thường thôi mà."
Tôi lắc đầu:
"Phó Vân Sơ, từ khi anh lặng lẽ ra nước ngoài ba năm trước, chúng ta đã không còn là bạn nữa. Dù anh có ghét Phó Minh Châu đến đâu, cũng không nên cứ lấy phụ nữ làm công cụ."
Phó Vân Sơ khựng lại, vội giải thích:
"Không phải đâu, Phiên Nguyệt, anh—"
Tôi ngắt lời anh ta:
"Ba năm trước, hôm tụi mình tụ họp, anh nói đưa em vào phòng nghỉ, sao lại bỏ đi giữa chừng rồi để tôi lạc vào phòng người khác? Ba năm sau, anh lại diễn vai người bạn cũ đầy tình cảm, nói nhớ nhung, nói tình xưa nghĩa cũ. Nhưng theo như tôi được biết, dự án mới ở khu Đông sắp mở thầu, người phụ trách bên A chính là Phó Minh Châu. Anh định để tôi – một nhân viên mới – đi đàm phán đúng không?"
"Trước kia anh lợi dụng tôi để trả thù anh ấy, bây giờ còn muốn lợi dụng tôi để ép giá. Phó Vân Sơ, tôi không ngu đâu."
Phó Vân Sơ im lặng vài giây:
"Giờ em chắc thấy anh rất ti tiện nhỉ?"
Tôi xoay người, mỉm cười:
"Không. Trong mắt tôi chỉ có Phó Minh Châu."
Trên đường về nhà, tâm trạng tôi tệ đến cùng cực.
Không còn hào quang xuất thân, đến cả việc kiếm một công việc tử tế cũng khó. Tôi còn làm được gì nữa đây?
"Chị ơi, xin lỗi làm phiền… chị mua váy này ở đâu vậy? Đẹp quá trời!"
Hai cô gái đang đi dạo đột nhiên gọi tôi lại.
Tôi cố gắng lục lại trí nhớ:
"Chiếc này là hàng xuân – hè năm nay của MiuMiu, em có thể ghé cửa hàng tìm thử nha~"
Cô gái tóc buộc đuôi ngựa có chút thất vọng:
"Cảm ơn chị, nhưng tụi em chắc không đủ tiền mua đâu."
Cô bạn bên cạnh cười khổ:
"Đúng vậy, sinh viên thì làm gì có nhiều tiền, muốn mua một bộ vừa đẹp vừa rẻ cũng không dễ."
Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng — sao mình không thử mở tài khoản chia sẻ các mẹo phối đồ bình dân nhỉ?
Thời trang vốn là sở trường của tôi. Trước đây tủ đồ của tôi chẳng khác nào một cửa hàng thời trang cao cấp.
Nếu kết hợp thêm hướng dẫn trang điểm, làm đẹp hay mấy nội dung dành cho phái nữ, chắc sẽ có người theo dõi lắm.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi như được quét sạch, bước chân cũng nhẹ bẫng.
Nếu tôi có thể tự lập, tự xây dựng sự nghiệp của mình, nếu tôi có thể đối xử tốt hơn với Phó Minh Châu… liệu chúng tôi còn có thể quay lại không?
Trước đây tôi mải chơi, bỏ mặc anh ấy quá lâu, việc anh động lòng với người khác cũng là điều dễ hiểu.
"Bạch Nguyệt Quang" thì sao chứ? Tôi không muốn từ bỏ anh ấy. Tôi sẽ thử giành lại bằng chính sức của mình.
Nghĩ đến việc anh thường tăng ca đến khuya, tôi quyết định làm cho anh một bữa tối đầy yêu thương mang đến tận nơi.
Lần đầu tiên trong đời tôi tự nấu ăn, làm theo từng bước trong video dạy nấu ăn, đến mức bỏng tay phồng lên hai chỗ mới nấu xong được hai món mặn một món canh.
Tôi nếm thử, cũng tạm ổn.
Dù không phong phú bằng những món mà Phó Minh Châu từng làm, ít nhất cũng coi như tạm được.
Tôi phấn khởi xách hộp cơm, đi thang máy lên tầng 23.
Quả nhiên, đèn trong phòng làm việc của anh vẫn sáng, cửa hé mở, chừa lại một khe nhỏ.
Tôi vừa định đẩy cửa vào, bên trong lại vang lên giọng nữ dịu dàng, trong trẻo:
“Minh Châu à, bộ váy cưới này đẹp quá trời, em thích lắm luôn đó.”
Giọng Phó Minh Châu mang theo một chút vui vẻ: “Tất nhiên rồi, mắt anh đâu có tệ.”
Váy cưới? Họ sắp kết hôn rồi sao?
Giọng anh đầy kỳ vọng. Anh sẽ cưới cô gái dịu dàng và đoan trang đó, còn tôi lại chỉ là một người bướng bỉnh và trẻ con.
Ngực tôi đau đến nghẹt thở, không còn can đảm để mở cửa nữa.
Vòng vèo bao lâu, mối quan hệ của chúng tôi vẫn chẳng có tiến triển, lại quay về y hệt cái đêm mưa cách đây một tuần.
Tôi ném thẳng hộp cơm vào thùng rác.