Báo Thù Trong Ân Ái

Chương 9

Chương 9
Khi Phó Minh Châu về đến nhà, tôi đã thu dọn xong hành lý.
Anh nhìn chiếc vali đặt trước cửa, ánh mắt bỗng lạnh như băng:
“Em định đi à?”
Tôi ngẩng đầu cười:
“Ừ, em quyết định rời xa anh rồi.”
Anh nắm lấy vai tôi, lực rất mạnh:
“Vì sao? Là vì Phó Vân Sơ đúng không?”
Tôi há miệng, thật sự muốn nói ra hết lòng mình.
Nhưng tôi lại không dám.
Tôi sợ anh sẽ cười nhạo tôi mơ mộng, tưởng rằng hai người vẫn có thể quay lại.
Tôi càng sợ, cho dù có nói hết chân tình, trong lòng anh ánh trăng sáng kia vẫn là điều tôi vĩnh viễn không thể thay thế.
Tôi cố tỏ ra thờ ơ:
“Đúng vậy. Anh cũng biết từ trước đến giờ em chẳng ưa gì anh mà.”
Nói xong, tôi chạy đến bên giường, gỡ tấm ảnh cưới treo tường xuống, đập mạnh xuống nền đất ngay trước mặt anh.
Khung ảnh vỡ toang, mảnh kính nứt rạn như cắt ngang hai khuôn mặt trong bức hình.
Phó Minh Châu hoảng hốt ngồi thụp xuống nhặt, nhưng những mảnh thủy tinh vương vãi khiến anh không biết phải làm gì.
Tôi kéo vali đi thẳng ra cửa. Anh níu lấy cổ tay tôi:
“Rốt cuộc anh phải leo cao bao nhiêu, phải đi xa đến mức nào thì em mới chịu quên Phó Vân Sơ, mới chịu nhìn anh một cái?”
Tôi cố gắng để giọng mình không run:
“Chuyện đó chẳng liên quan gì cả. Em chỉ không muốn dây dưa với anh nữa.”
Tôi thậm chí còn muốn trốn đến một nơi thật xa, xa đến mức không có cả sóng điện thoại, để không bao giờ phải nghe tin anh kết hôn.
Ánh mắt Phó Minh Châu rực lên, như muốn nuốt chửng tôi, trong mắt ánh lên một tầng nước mờ đục:
“Lâm Phiên Nguyệt, anh hận em.”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh nữa, mở cửa rồi bỏ chạy.
Tôi lang thang trên phố, chẳng có nơi nào để đi.
Ba mẹ tôi đang ở căn nhà đứng tên Phó Minh Châu, còn nhà Lạc Lạc lại có một bà mẹ kế khó ưa.
Lúc đi ngang một khu tập thể cũ, tôi thấy biển cho thuê treo trước cửa một căn nhà.
Tôi gọi theo số trên đó, một ông chủ trung niên đến dẫn tôi đi xem phòng.
Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, một phòng khách, nội thất không có gì đặc biệt, nhưng ít ra cũng sạch sẽ.
Gần đó có trạm xe buýt và tàu điện ngầm, đi lại tiện lợi.
Tôi trả trước ba tháng tiền nhà. Người đàn ông kia cười tươi trao chìa khóa cho tôi:
“Em cứ gọi anh là anh Đông nha. Sau này có gì cần cứ gọi, anh ở ngay đối diện.”
Tôi khách sáo cảm ơn, cầm chìa khóa mở cửa.
Anh Đông dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm nhìn tôi, không có ý định rời đi.
Tôi cau mày hỏi:
“Anh còn chuyện gì sao?”
Anh ta chỉ vào chiếc vali của tôi:
“Em ở một mình hả? Sao không rủ bạn trai đến phụ dọn đồ?”
Tôi điềm nhiên khép cửa lại một nửa:
“Anh ấy tăng ca, lát nữa mới về. Em còn nhiều việc phải làm, anh Đông về nghỉ trước đi ạ.”
Anh ta gật đầu lia lịa:
“Anh hay lắm chuyện, em đừng để bụng. Cần gì thì cứ gọi anh.”
Tôi thấy anh ta quay về căn hộ đối diện mới nhẹ cả người.
Tôi vốn không giỏi ứng phó với sự nhiệt tình thái quá.
Tôi có chút sạch sẽ kỹ tính, dọn dẹp nhà cửa hai lượt, rồi lau lại mọi thứ bằng dung dịch khử trùng. Xong xuôi thì trời cũng bắt đầu sáng.
Lưng đau nhức, bụng cũng réo lên vì đói.
Tôi lấy điện thoại đặt đồ ăn rồi đi tắm.
Lúc nhân viên giao hàng gõ cửa, tôi vừa sấy tóc xong, vội vã ra mở cửa.
“Đồ ăn của chị đây ạ…”
Tôi lịch sự cảm ơn, vừa quay đầu thì thấy một bóng người to lớn ngồi chồm hổm trong hành lang.
Phó Minh Châu.
Giữa các ngón tay anh là vệt đỏ do tàn thuốc, dưới chân đầy đầu lọc thuốc lá.
Nghe tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh u uất, mang theo nỗi buồn không giấu được.
Tôi hoảng hốt đóng cửa lại, nhưng anh đã kịp lao tới, chặn cửa bằng cánh tay.
“Phó Vân Sơ để em sống trong cái nơi rách nát này à?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh:
“Buông ra, em còn phải ăn và nghỉ ngơi.”
Anh mím môi, giọng khàn khàn:
“Lâm Phiên Nguyệt, đây là lần cuối cùng anh cầu xin em – về với anh đi.”
Tôi im lặng một lúc, rồi lắc đầu.
Phó Minh Châu nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên:
“Em thật sự là một người ích kỷ, lạnh lùng, trái tim cứng như đá, mãi mãi không thể sưởi ấm.”
“Yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ quay lại tìm em nữa.”
Nói rồi, anh quay người bỏ đi. Nhìn bóng lưng quyết tuyệt ấy, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi chua xót.
Nếu tôi thật sự là người như anh nói, thì bây giờ tôi đã không trốn vào một nơi như thế này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất