Chương 110: Trường Sinh Đế Kinh, Bất Tử Chi Thân Tầng Thứ Hai, Thiên Cơ Tử Tới Chơi
"Tiểu gia hỏa, ngươi không tầm thường a!"
Thất tổ đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, tán thưởng một tiếng.
Trên mặt lão bà và Thanh Lan Chí Tôn tràn ngập vui mừng, tán thưởng.
Chém giết mười vạn ma tu, hành động vĩ đại này, ngay cả ba người thất tổ cũng tuyệt đối không ngờ, đừng nói đến khi sau khi chém giết mười vạn ma tu, đối phương còn đúc thành vô thượng căn cơ Chiến Vương, thực sự không thể tưởng tượng được.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, nói: "Qua trận chiến này, ma họa trong Bắc Lăng Đạo Châu cũng giải quyết hơn phân nửa, sau đó liền dễ làm hơn nhiều."
"Ừm, không tệ."
"Nhưng mấy đạo thống Thánh Nhân khác, lần này sợ là thanh danh mất sạch, sau khi đám Đạo Tử kia trở về, nhất định sẽ bị trách phạt."
Thanh Lan Chí Tôn cười nhạt một tiếng nói.
Trận ma họa này là các đạo thống Thánh Nhân để cho các thiên kiêu lịch luyện, cũng hi vọng đối phương có thể nhân cơ hội này đề cao uy vọng cho đạo thống.
Nhưng không ai ngờ chuyện sẽ phát triển đến tình trạng này.
Một mình Sở Cuồng Nhân chiếm hết tất cả danh tiếng, thậm chí có thể nói, trận ma họa này, chính là dùng sức của một mình hắn giải quyết.
Đám thiên kiêu của các đạo thống khác không hề ra lực, dân chúng và tu sĩ của Bắc Lăng Đạo Châu đều nhìn ở trong mắt.
Mặc dù ngoài miệng không nói cái gì, nhưng danh dự của mấy đạo thống Thánh Nhân như Tử Dương cốc, Linh Hư Thánh Địa nhất định sẽ chịu ảnh hưởng.
"Tự làm tự chịu." Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
Nếu những người này thật sự có lòng giải quyết ma họa cho bách tính, chuyện sẽ không phát triển đến tình trạng này.
Sau đó, Sở Cuồng Nhân rời khỏi sơn mạch, trở lại thành Sơn Hà.
Trong thành, vô số dân chúng đứng hai bên đường, lúc Sở Cuồng Nhân vào thành, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt nhìn hắn.
Sở Cuồng Nhân giật nảy mình.
Móa nó, những người này sao thế?
Hắn còn không biết chuyện Lý gia chủ dùng Quan Thiên Kính tạo thế cho hắn.
"Chúng ta đa tạ đại ân của Sở công tử."
"Đa tạ Sở đạo hữu."
"Đại ân đại đức của Tiên Nhân, chúng ta vĩnh thế không dám quên."
Chỉ thấy bách tính, tu sĩ hai bên đường đều quỳ trên mặt đất.
Có người gọi Sở Cuồng Nhân là đạo hữu, có người gọi là công tử, mà đối với phần lớn phàm nhân mà nói, Sở Cuồng Nhân chính là thần tiên.
Vô sỗ người quỳ trên mặt đất, người người nhốn nháo, vô cùng hùng vĩ, Sở Cuồng Nhân nhìn tình cảnh này, có chút sợ ngây người.
Nhưng hắn vẫn tiến lên đỡ mấy người Lý gia chủ, Sơn Hà Đạo Tử đứng lên trước tiên, "Chư vị không cần như thế, mau đứng lên đi."
"Đạo hữu đại nghĩa, giải quyết ma họa cho Bắc Lăng Đạo Châu ta, đại ân đại đức như thế, cái cúi đầu này, ngươi tuyệt đối đáng được nhận."
Lý gia chủ nói.
"Việc nằm trong phận sự của ta mà thôi." Sở Cuồng Nhân nói.
Hắn ứng phó với mọi người.
Mà cách đó không xa, đám người Ngạo Thương nhìn thấy Sở Cuồng Nhân được vạn người ngưỡng mộ, sắc mặt âm trầm, nội tâm tràn đầy ghen ghét.
Mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có Sở Cuồng Nhân, tất cả bọn họ chỉ có thể biến thành vật làm nền, căn bản không ai chú ý tới bọn họ.
Chuyện này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng biệt khuất.
Dù nói thế nào, bọn họ cũng là thiên kiêu của các đại đạo thống a.
...
"Phù, cuối cùng đã về rồi."
Sở Cuồng Nhân trở lại chỗ ở, không khỏi cảm khái.
Vừa rồi trên đường phố, tất cả mọi người vô cùng nhiệt tình với hắn, lúc hắn chém giết mười vạn ma tu cũng không mệt mỏi bằng chuyện ứng phó với những người này.
Ngày thứ hai.
Sở Cuồng Nhân ngáp một cái đứng dậy.
Hắn dựa theo thông lệ, đánh răng rửa mặt xong liền mở Huyễn Tưởng Luân Bàn ra.
"Thời gian này đều không rút được thứ gì tốt, hi vọng lần này có chút vận khí." Sở Cuồng Nhân thầm nghĩ.
Bàn quay bắt đầu chuyển động...
"Chúc mừng kí chủ rút đến được vật cấp truyền thuyết... Trường Sinh Đế Kinh!"
Hả? !
Thân thể Sở Cuồng Nhân chấn động.
Móa ơi, thật sự rút được vật cấp truyền thuyết này!
Còn là một bản đế kinh! !
Cái gọi là đế kinh, chính là giống với Đế thuật, bình thường đều do Đế giả sáng tạo, nhưng hai thứ này vẫn có khác biệt rất lớn.
Đế thuật chỉ là một pháp môn nào đó, còn đế kinh chính là cảm ngộ của Đế giả đối với đạo, cũng có khả năng thâu tóm các loại pháp môn.
Dùng một phép so sánh, đế thuật giống như một bài thơ, mà đế kinh chính là một bản thư tịch dạy người cách làm thơ, còn bao gồm các loại thi từ nữa.
Theo giá trị, đế kinh còn trân quý hơn Đế thuật rất nhiều.
Nhất là ở thời đại truyền thừa Đế giả đoạn tuyệt này, ngay cả đế thuật đều vô cùng hiếm thấy, đế kinh càng là chí bảo khó mà tưởng tượng được!
Nếu bản đế kinh này xuất thế, chỉ sợ toàn bộ Thương Khung tinh sẽ loạn lên, tất cả đạo thống đều không thể cự tuyệt dụ hoặc này.
"Trường Sinh Đế Kinh, lấy từ chỗ Trường Sinh Đế Giả, trong đó bao quát phần ngộ đạo, đế thuật, phần luyện đan, phù văn..."
Sở Cuồng Nhân nhìn thấy giới thiệu của Trường Sinh Đế Kinh, hận không thể lập tức lấy bản đế kinh này ra lĩnh hội một lần.
"Lĩnh hội đế kinh, không phải trò đùa, không thể xúc động." Sở Cuồng Nhân hít sâu một hơi, lúc này mới miễn cưỡng đè xuống suy nghĩ trong lòng.
Sau đó, hắn bắt đầu làm quen với lực lượng trong cơ thể.
Hôm qua hắn tấn cấp Chiến Vương cảnh, hơn nữa còn ngưng tụ vương miện cửu châu, vô thượng căn cơ như vậy, tìm thời gian kiểm tra một chút.
Ngoại trừ tu vi đột phá, Sở Cuồng Nhân cảm giác thân thể của mình cũng phát sinh biến hóa, Bất Tử chi thân, tiến hơn một bước!
Bất Tử chi thân của hắn vốn là cảnh giới tầng thứ nhất, khi hắn đột phá Chiến Vương, hiện tại đã đạt đến tầng thứ hai.
Đoạn chi trọng sinh! !
Vốn dĩ hắn đã có thể nhanh chóng khôi phục các loại thương thế, mà bây giờ cho dù hắn đứt tay đứt chân, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ.
Sở Cuồng Nhân xuất ra Thánh Kiếm Côn Ngô, vung vẩy trên cánh tay và đùi mình một chút, nghĩ không biết có nên thử một lần không?
Nghĩ một lát, hắn vẫn từ bỏ suy nghĩ này.
Dù sao hắn cũng không có khuynh hướng tự ngược.
Trong bóng tối, ba người hộ giả nhìn nhau, không hiểu hành động quái dị vừa rồi của Sở Cuồng Nhân là đang làm gì?
Nào có người nào cầm kiếm vung vẩy trên người mình?
"Công tử, có người tới thăm."
Lúc này, Lam Vũ gõ cửa nói.
"Được rồi, tới đây."
Sở Cuồng Nhân đáp một tiếng, mặc quần áo tử tế liền đi ra ngoài.
"Công tử, chờ một lát." Lam Vũ bỗng nhiên gọi Sở Cuồng Nhân lại, đi lên trước vươn tay sửa lại cổ áo bị lệch cho hắn, sau đó quan sát một chút, hài lòng cười một tiếng, "Tốt rồi."
Ôi, không ngờ Lam Vũ lại có chúng ép buộc đấy.
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng, sau đó liền đi về phía đại sảnh, nhìn thấy người tới chơi là một lão giả mặc áo vải.
Lão giả này râu tóc bạc trắng, mặc dù mặc áo vải, nhưng khí độ bất phàm, tiên phong đạo cốt.
Sở Cuồng Nhân nhìn đối phương, Động Tất Chi Nhãn thi triển.
"Thiên Cơ Tử, chưởng môn mạch tướng thuật Quỷ Cốc, tinh thông thôi diễn Toán Thuật chi Đạo, tiên tri năm trăm năm, biết rõ ba trăm năm, có thể tính toán tám trăm năm xuân thu, chính là người đứng đầu giới tướng thuật đương đại trong Thương Khung tinh..."
A, lại là ông ấy!
Trong lòng Sở Cuồng Nhân hơi hồi hộp một chút.
Thiên Cơ Tử, Thương Khung tinh tuyệt đối là một truyền kỳ, người đứng đầu giới tướng thuật, là người thôi diễn ra đế lộ sẽ khởi động lại trong một thế này.
Bởi vì một câu của người này mới lan truyền thế này là đại tranh chi thế, khiến vô số tu sĩ nhìn thấy hi vọng thành đế.
Ngay cả Vô Thượng Chí Tôn gặp người này, cũng phải lễ kính ba phần.
Nhân vật như vậy, làm sao lại tìm đến mình?
"Bái kiến Thiên Cơ tiền bối."
Sở Cuồng Nhân không dám thất lễ, đi lên phía trước thi lễ một cái.
"Ha, ta không nói rõ thân phận của mình, ngươi lại biết ta là ai, chẳng lẽ Sở tiểu hữu cũng có năng lực tiên đoán sao?"
Thiên Cơ Tử kinh ngạc nói.
"Tiền bối nói đùa, tại Thương Khung tinh, không ai không biết đến Thiên Cơ tiền bối chứ, ta biết cũng không phải chuyện là gì."
"Không biết tiền bối tới tìm ta, là có chuyện gì?"
Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ hỏi.
"A, thuần túy là hiếu kỳ mà thôi." Thiên Cơ Tử cũng không xoắn xuýt lý do vì sao đối phương nhận ra mình..
Dù sao, người trước mắt này là một dị số, ông ấy nhìn không thấu.