Chương 121: Hiện Trường Thúc Nước Mắt Cỡ Lớn, Chín Đóa Đan Vân Dọa Sợ Tông Sư
"Nghe nói đại sư huynh đến chỗ này của chúng ta luyện đan."
"Cái gì, đại sư huynh còn biết luyện đan?"
"Chậc chậc, đừng nói luyện đan, cho dù đại sư huynh nói hắn là luyện đan đại tông sư, ta cũng tin tưởng."
"Ngươi cũng quá mù quáng đi, đại sư huynh đúng là lợi hại, nhưng luyện đan là một môn kỹ thuật sống, không tích lũy kinh nghiệm lâu nắm, ngay cả thiên tài cũng không thể tuỳ tiện trở thành Luyện Đan Sư được."
"Không sai, đại sư huynh có bản lĩnh rất lớn, hắn lợi hại như vậy, chắc hẳn bình thường đều tốn thời gian vào việc tu hành, đâu có nhiều thời gian luyện đan chứ, đoán chừng chỉ hiếu kỳ đi thử một chút thôi."
"Chắc vậy đi."
Mọi người trong Đan Các vô cùng tò mò với chuyện Sở Cuồng Nhân đột nhiên đến đây, biết đối phương đến luyện đan, lại càng thêm kinh ngạc.
Trong phòng luyện đan, rất nhiều đệ tử ở Đan Các vây xem bên ngoài, duỗi dài cổ, muốn nhìn xem Sở Cuồng Nhân luyện đan thế nào.
Lúc này, cửa mở ra, chấp sự đi ra.
"Tại sao các ngươi đều tụ tập ở đây, không cần làm nữa sao, đang làm cái gì thì trở lại làm cái đó đi." Chấp sự tức giận nói.
"Ha ha, chấp sự, mọi người đều rất hiếu kì, ngươi nói với chúng ta một chút, đại sư huynh dự định luyện đan dược gì vậy?"
Một đệ tử hiếu kỳ dò hỏi.
"Ta cũng không rõ ràng, tên là Ảm Nhiên Tiêu Hồn Đan, các ngươi đã nghe đến loại đan dược này chưa?" Chấp sự hỏi.
Nhưng một đám đệ tử đều mờ mịt.
"Ta đọc thuộc lòng Bách Thảo Kinh, Thiên Kim Phương, nhưng chưa từng nghe nói đến loại đan dược Ảm Nhiên Tiêu Hồn Đan này."
"Đúng vậy, chẳng lẽ là đan dược được ghi chép trong dã sử?"
"Không thể nào."
Lúc mọi người đứng đây nghị luận, trong phòng luyện đan, Sở Cuồng Nhân đã bắt đầu luyện đan.
Bởi vì đã dung hòa thẻ thể nghiệm Luyện Đan Sư, hắn vừa luyện đan đã đạt đến trình độ đứng đầu thế gian.
Ngay từ đầu đã có cảm giác thuận buồm xuôi gió, mỗi động tác đều nước chảy mây trôi, như đã lặp lại ngàn vạn lần.
Theo dược tài càng ngày càng ít, đan dược trong lò đan cũng dần dần thành hình, một cỗ đan khí kì lạ tỏa ra.
Ngoài cửa.
Một đám đệ tử đều ngửi thấy mùi đan khí trong không khí.
"Thơm quá, đây là đan hương?"
"Đan hương, chỉ có thượng phẩm đan dược mới có thể xuất hiện đan hương, đây thật sự là lần đầu tiên đại sư huynh luyện đan sao?"
"Cỗ đan hương này thật kỳ lạ, chưa từng nghe thấy."
"Hu hu..."
Bỗng nhiên, trong đám người truyền đến một âm thanh nghẹn ngào, mọi người nhìn lại, chỉ thấy một đệ tử trẻ tuổi đang nức nở.
"Ngươi khóc cái gì?" Có người hiếu kỳ hỏi.
"Ta đột nhiên nhớ tới một vài chuyện cũ thương tâm."
Nghe đến đây, mọi người không khỏi cảm khái.
Khiến một tên nam nhi người cao bảy thước rơi lệ trước mặt mọi người, hẳn là một câu chuyện thương tâm không dám nhớ lại đi.
Không đúng.
Tại sao lúc này ngươi lại nhớ về chuyện cũ?
Theo đan hương trong không khí càng lúc càng nồng nặc, mọi người chỉ cảm thấy mũi chua xót, trong đầu đang hiện lên các chuyện thương tâm.
"Hu hu hu, ta bất hiếu a, mười hai tuổi ta đã gia nhập Huyền Thiên tông, mười năm qua mới về nhà được mấy lần, ta bất hiếu a!"
"Chuyện của ngươi tính là gì, ta tu hành mười năm, bây giờ vẫn còn giậm chân tại Trúc Cơ cảnh, trong Đan Các, cảnh giới của ta thấp nhất, ta không có mặt mũi nào gặp người nữa, hu hu hu... Đừng cản ta, để ta chết đi thôi."
"Đừng như vậy, bên ngoài không biết có bao nhiêu người còn chưa đến Trúc Cơ cảnh đâu, ngươi khóc cái gì, hu hu, ta mới thảm, lúc ta rời khỏi thôn làng đã nói chuyện với Thúy Hoa, chờ ta trở nên nổi bật sẽ trở về cưới nàng, nhưng sau khi ta trở về, con nàng đã biết đánh đấm rồi..."
"Huynh đệ, kiên cường một chút..."
"A a a, các ngươi đâu thảm bằng ta, hôm qua Đại Hoàng đã ở bên cạnh ta suốt mười năm qua đời, ta chính tay đổ phân đổ nước tiểu cho nó, nuôi nó từ nhỏ đến lớn, nhưng bây giờ nó lại bỏ ta mà đi, ta thật thống khổ a."
"Ta nhớ sư tỷ, năm trước ta tỏ tình với nàng thất bại, nhưng một năm nay ta vẫn không quên được nàng, hu hu..."
"Ta sống lâu như vậy, vẫn là xử nam, thật đau lòng."
Bên ngoài phòng luyện đan, một đám đệ tử Đan Các khóc đến kêu trời kêu đất, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức bi thương.
Bên ngoài Đan Các.
Hai lão giả vừa nói vừa cười đi tới.
"Cổ Giang tông sư, ngươi có thể đến Huyền Thiên tông ta làm khách, đây thật sự là phúc phận của Huyền Thiên tông ta." Ngũ trưởng lão cười ha ha nói.
Cổ Giang cười nói: "Ngũ trưởng lão khách khí, Huyền Thiên tông là đạo thống Thánh Nhân, các ngươi mời ta, làm sao ta có thể không đến được."
"Cổ tông sư khiêm tốn, đúng rồi, trong Đan Các ta có một đám đệ tử vô dụng, nếu mấy ngày nay ngươi rảnh rỗi, có thể được chỉ đạo một chút được không?"
"Nhất định nhất định."
"Ha ha, cứ quyết định như vậy đi."
"Đúng rồi, nghe nói Huyền Thiên thủ tịch Sở Cuồng Nhân rất không tầm thường, nếu có thể, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút."
"Cái này đơn giản."
Ngũ trưởng lão và Cổ tông sư đi vào Đan Các.
Vừa mới đi vào, bọn họ đã ngửi thấy một cỗ đan hương kì lạ.
Đan Các vốn là chỗ luyện đan, có đan hương cũng không phải chuyện hiếm lạ, nhưng cỗ này đan hương này lại rất kỳ lạ.
Cổ tông sư đã đắm chìm trong đan đạo ngàn năm, tự nhận đã chứng kiến đủ loại đan dược, nhưng đan hương này, lại chưa ngửi qua bao giờ.
"Đây là đan dược gì?" Cổ tông sư không khỏi nghi ngờ.
"Ta cũng không biết."
Ngũ trưởng lão cũng có chút mơ hồ.
Trong Đan Các, Luyện Đan Sư có thể luyện đan dược gì, ông ấy đều rõ như lòng bàn tay, nhưng cỗ đan hương này không phải người trong Đan Các bọn họ luyện chế.
Vậy là ai?
Hai người không kìm được hiếu kỳ, đi về nơi phát ra đan hương.
Nhưng càng đến gần nơi phát ra đan hương, hai người bọn họ chỉ cảm thấy mũi mỏi nhừ, hai mắt chua xót, có cảm giác đau buồn.
"Đan hương này có thể dẫn động suy nghĩ bi thương trong lòng người?"
"Đan dược thật kì lạ."
Tu vi của hai người Ngũ trưởng lão, Cổ tông sư không yếu, cộng thêm đây chỉ là một trận đan hương mà thôi, vận chuyển linh lực liền chống cự được.
Thời gian dần trôi qua, hai người nghe được rất nhiều tiếng khóc.
Khi đi tới bên ngoài một gian phòng luyện đan, đập vào mí mắt là một đám đệ tử Đan Các đang gào khóc.
Ngũ trưởng lão, Cổ tông sư liếc nhau, dở khóc dở cười.
"Uy lực của đan dược này thật là bất phàm."
"Đúng vậy."
Ngũ trưởng lão đi lên trước, hỏi chấp sự: "Đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc ai đang ở trong phòng luyện đan vậy?"
Chấp sự đã khóc đến hai mắt đỏ bừng, nước mũi chảy xuống, nhìn thấy Ngũ trưởng lão trở về, nức nở nói: "Hu hu, là, là thủ tịch."
Thủ tịch?
Sở Cuồng Nhân? !
"Sao hắn lại biết luyện đan? Còn luyện loại đan dược ly kỳ cổ quái này." Ngũ trưởng lão có chút không hiểu.
Trong lúc nghi hoặc, chỉ thấy trong phòng luyện đan có một cỗ đan khí phóng lên tận trời, tụ dẫn linh khí, hình thành một đóa đan vân màu vàng.
"Bảo đan! !"
Cổ tông sư đột nhiên kinh hô một tiếng.
Đan dược có phân chia cấp bậc, cũng có phân chia phẩm chất, trong đó có thể xếp vào hàng cực phẩm đan dược, được xưng là bảo đan!
Cho dù là đan dược hạ phẩm cấp thấp nhất, nếu muốn luyện chế thành bảo đan cũng là khảo nghiệm trình độ của Luyện Đan Sư.
Nhưng Cổ tông sư vẫn chưa hết kinh ngạc.
Chỉ thấy trên bầu trời, một đóa đan vân hình thành, lại có một mảnh đan vân hội tụ, trong chốc lát, trên trời liền ngưng tụ chín mảnh đan vân!
Đan vân màu vàng óng xoay quanh hư không, tường quang từng trận, một cỗ đạo vận vô cùng huyền diệu lan tràn ra, khiến người ta rung động.
Cổ tông sư sớm đã trợn mắt há hốc mồm, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, "Chín, chín đóa đan vân, cửu phẩm bảo đan! !"
Chín là số lớn nhất, cửu phẩm bảo đan, đã là đan dược có phẩm chất cao nhất đã biết trên thế gian, ngay cả Cổ tông sư cũng không luyện chế ra được!
"Đại tông sư! !"
"Trong này tuyệt đối là một vị đại tông sư luyện đan! !"