Chương 123: Ngọn Nguồn Của Vũ Nhân Và Quang Minh Thánh Vương, Tiến Về Tộc Vũ Nhân
Lăng Thiên Đạo Cung.
Sở Cuồng Nhân nhìn Cổ Giang trước mặt, thở dài, "Vì muốn bái ta làm thầy, cho nên ngươi gia nhập Huyền Thiên tông rồi?"
"Xin công tử dạy ta!" Cổ Giang hành lễ.
Bên cạnh, mấy người Huyền Kỳ Tôn Giả, Như Yên trưởng lão cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Cuồng Nhân, không ngờ hắn còn biết luyện đan? !
Hơn nữa còn khiến tông sư như Cổ Giang vui lòng phục tùng.
Sở Cuồng Nhân càng ngày càng cho bọn họ nhiều kinh hỉ.
"Khụ, Cuồng Nhân, ngươi nể tình Cổ tông sư một lòng chân thành, dạy ông ta một chút đi." Huyền Kỳ Tôn Giả cười nói.
Sở Cuồng Nhân nói: "Dạy thì được, nhưng bái sư thì miễn đi."
"Được, lão sư." Cổ Giang vui vẻ.
"Đã nói không thu đồ đệ rồi mà."
"Lão sư hiểu lầm, mặc dù ngươi không thu ta làm đồ đệ, nhưng học nghiệp của người khác chính là thầy, câu lão sư này, ngươi cũng đừng từ chối."
"Vậy được rồi." Sở Cuồng Nhân gật đầu.
Cứ như vậy, bên trong Lăng Thiên Đạo Cung có thêm một khách quen.
Cổ Giang thường xuyên đến Đạo Cung xin chỉ giáo, mà ông ta gia nhập Huyền Thiên tông, cũng khiến nội tình của Huyền Thiên tông tăng lên không ít.
Dù nói thế nào, đây cũng là một vị tông sư đan đạo a.
Những ngày gần đây, thường xuyên nhìn thấy mặt mày Huyền Kỳ Tôn Giả hớn hở, trong miệng lão lẩm mấy câu như Sở Cuồng Nhân là cứu tinh gì đó.
Sở Cuồng Nhân gió êm sóng lặng vượt qua một thời gian.
Nhưng luôn có người không cho hắn rảnh rỗi như thế.
Hôm nay.
Ngoài cửa Lăng Thiên Đạo Cung, một thiếu niên tuấn mỹ mặc bạch y đến thăm, nghe nói đến từ tộc Vũ Nhân, định đón Lam Vũ trở về.
Sở Cuồng Nhân nhìn người trước mặt, nhíu mày.
"Sở đạo hữu, tại hạ là Diễm bác của tộc Vũ Nhân, lần này đến đây chủ yếu là muốn xin ngươi để Lam Vũ trở về bản tộc, nhận tổ quy tông." Không chờ Sở Cuồng Nhân mở miệng, người thanh niên tuấn mỹ tên Diễm Bác liền nói trước.
Trong lòng Sở Cuồng Nhân âm thầm trợn mắt.
Lam Vũ là hắn rút thưởng ra, do Huyễn Tưởng Luân Bàn tạo ra, mặc dù là tộc Vũ Nhân, nhưng không có liên quan trực tiếp đến tộc Vũ Nhân.
Để nàng trở về nhận tổ tông cái gì?
Nhưng trong mắt người ngoài, chuyện này không phải như thế, Sở Cuồng Nhân không thể nói thẳng, ánh mắt đặt trên người Lam Vũ, giống như đang trưng cầu ý kiến của nàng.
"Ngoại trừ ở bên cạnh công tử, ta sẽ không đi chỗ nào." Lam Vũ chém đinh chặt sắt nói.
Sở Cuồng Nhân cười, nhìn về phía Diễm Bác, nói: "Vị Vũ Nhân đạo hữu này, ngươi nghe thấy rồi, Lam Vũ không muốn trở về."
"Lam Vũ, lần này ngươi nhất định phải trở về." Diễm Bác vẫn không buông tha, vẻ mặt lộ ra lo lắng.
Sở Cuồng Nhân khẽ chau mày, cảm giác chuyện có chút không thích hợp, "Lần này? Trước đó hắn đã đến tìm ngươi nhiều lần rồi?"
Câu tiếp theo là hỏi Lam Vũ.
Lam Vũ khẽ vuốt cằm.
"Tại sao không nói với ta?"
"Chỉ là việc nhỏ, không dám quấy nhiễu công tử."
"Chuyện của ngươi sao có thể là chuyện nhỏ được, lần sau có chuyện tương tự, nhớ đừng giấu diếm ta." Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ nói.
Lam Vũ nhếch môi, khẽ gật đầu, "Vâng, công tử."
Diễm Bác ở một bên nhìn vậy, cảm thấy hai người không phải chỉ có quan hệ chủ tớ đơn thuần, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Hắn ta tiếp tục nói: "Lam Vũ, việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của tộc Vũ Nhân, ngươi bắt buộc phải trở về với ta."
"Tồn vong của tộc Vũ Nhân không liên quan gì đến ta, hơn nữa, không phải các ngươi còn Tuyệt Thiên Lan sao? Để hắn ra mặt không được sao?"
Tuyệt Thiên Lan trong miệng Lam Vũ là Thiếu Đế của tộc Vũ Nhân, thiên kiêu cổ đại bốn vạn năm trước, đối phương đã tới tìm nàng mấy lần, chiến lực của người này vô cùng cường đại, cũng không kém nàng bao nhiêu.
"Lần này ngay cả Thiếu Đế cũng không có cách nào, chỉ có ngươi mới có thể cứu vãn tộc Vũ Nhân, bởi vì chỉ có ngươi mới có Quang Minh Quyền Trượng!"
Diễm Bác nói, sau đó êm tai kể mọi chuyện ra.
Thì ra, tổ tiên xa xưa của tộc Vũ Nhân từng là thân tín của Quang Minh Thánh Vương, sau đó Quang Minh Thánh Vương ban lãnh địa cho tổ tiên tộc Vũ Nhân, để bọn họ ở đó khai chi tán diệp, đồng thời khai sáng tộc Vũ Nhân.
Nhưng trên thực tế, trên người tộc Vũ Nhân mang sứ mệnh lớn, trong lãnh địa của bọn họ có một cái giếng ma, thông đến Địa Ngục Ma Giới, sứ mệnh của tộc Vũ Nhân chính là đời đời trấn áp giếng ma, không để ma vật bên trong đi ra.
Nhưng gần đây, giếng ma xao động, không biết vì nguyên nhân gì, trận pháp trấn áp giếng ma bị phá hỏng, suy yếu trên diện rộng.
Lúc này chỉ có Thánh Vương khí Quang Minh Quyền Trượng mà Quang Minh Thánh Vương đã từng nắm giữ mới có thể chữa trị trận pháp, lần nữa trấn áp giếng ma.
"Ngươi có được Quang Minh Quyền Trượng, điều này nói rõ đây là thiên ý, Lam Vũ, cùng ta về tộc Vũ Nhân, trấn áp giếng ma, dựa vào thiên phú của ngươi cộng thêm quyền trượng nữa, đợi một thời gian, ngươi chính là Vũ Nhân chi chủ!"
Diễm Bác rất biết cách nói chuyện.
Sở Cuồng Nhân không ngờ, tộc Vũ Nhân và Quang Minh Thánh Vương lại có quan hệ này
Nói như vậy, lúc trước Quang Minh Quyền Trượng nhận Lam Vũ làm chủ, ngoại trừ nàng là Thần Thánh Quang Minh chi thể, còn vì nàng là người của tộc Vũ Nhân.
"Vậy thì đi một chuyến đi."
Lúc Lam Vũ vẫn đang chần chờ, Sở Cuồng Nhân đã quyết định xong.
"Công tử."
"Dù sao đã một thời gian rồi chưa đi ra ngoài, hơn nữa, ta cũng có hứng thú với cái gọi là giếng ma kia, muốn mở mang kiến thức một chút."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
Địa Ngục Ma Giới, đây là từ ngữ Sở Cuồng Nhân đã nhìn thấy nhiều lần trên điển tịch, cũng đã nhìn thấy một số ghi chép liên quan tới Ma giới.
Ví dụ như tổ tiên của Bạch Liên giáo, Bạch Liên Thánh Vương đã từng trấn áp một đầu Ma Thú tới từ Địa Ngục, khai sáng ra đạo thống Thánh Nhân.
"Vậy tất cả nghe theo công tử." Lam Vũ nói.
"Ừm."
"Đa tạ Sở đạo hữu." Vẻ mặt Diễm Bác đại hỉ, sau đó cảm thấy những lời khuyên lúc trước của hắn ta đều sai rồi, sớm biết vậy hắn ta đã khuyên Sở Cuồng Nhân.
Nghe nói Sở Cuồng Nhân muốn đến lãnh địa của tộc Vũ Nhân, Huyền Kỳ Tôn Giả cũng đồng ý, sau đó Sở Cuồng Nhân liền xuất phát.
Mà ba người hộ đạo thất tổ cũng lên đường với hắn.
Ba năm trôi qua, ba người hộ đạo lại có việc làm, ba người tụ tập trong hư không, chào hỏi lẫn nhau.
"Thanh Lan đạo hữu, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ a." Thất tổ nhìn Thanh Lan Chí Tôn cười ha ha một tiếng nói.
"Huyền đạo hữu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
"A, Mạnh đạo hữu, ngươi giống như trẻ hơn một chút?" Lúc này, thất tổ nhìn lão bà của Thanh Vân vương triều, kinh ngạc nói.
Mạnh lão bà cười nói: "Được quốc chủ coi trọng, cho ta một gốc bảo dược, để ta kéo dài chút thọ mệnh, tiếp tục bảo vệ phò mã."
"Vậy đúng là phải chúc mừng rồi."
"Chuyện này đâu bằng Huyền đạo hữu được, ta nghe nói, trước đó ngươi đã bước vào Thiên Nhân Ngũ Suy, dựa vào một viên Duyên Thọ Đan mà quay về đỉnh phong, quả thực khiến lão thân hâm mộ a." Mạnh lão bà có chút hâm mộ nói.
Tu sĩ đi vào Thiên Nhân Ngũ Suy, trên cơ bản chính là chờ chết, người có thể trở lại thời đỉnh phong như thất tổ, ít càng thêm ít.
"Ha ha, đều là công lao của tiểu gia hỏa kia, hiện tại hắn chính là đại tông sư luyện đan, đến lúc đó có thể bảo hắn luyện một lò Duyên Thọ Đan cho ngươi."
Thất tổ đề nghị.
Mạnh lão bà có chút động tâm, "Chuyện này để sau hãy nói đi."
"Ừm."
Mấy người hộ đạo tán gẫu trong hư không.
Dưới cái nhìn của bọn họ, dựa vào tu vi thực lực bây giờ của Sở Cuồng Nhân, trên cơ bản chỉ cần Chí Tôn không xuất thủ, thì không cần đến bọn họ.
Nhưng trên mặt nổi Thương Khung tinh có bao nhiêu Chí Tôn chứ?
Có thể nói bọn họ là người hộ đạo thoải mái nhất, từ khi làm người hộ đạo của Sở Cuồng Nhân đến nay, trên cơ bản không có mấy cơ hội xuất thủ.