Chương 124: Tộc Vũ Nhân Chiêu Đãi, Giếng Ma, Ý Nghĩa Tượng Trưng Của Quyền Trượng
Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ đi theo Diễm Bác đến tộc Vũ Nhân.
Dọc đường đi, cũng biết không ít chuyện liên quan tới tộc Vũ Nhân.
Ví dụ, hiện tại tộc Vũ Nhân chia thành hai phái, một phái do tộc trưởng đương nhiệm của tộc Vũ Nhân cầm đầu, một phái khác do vị thiên kiêu cổ đại mới thức tỉnh của tộc Vũ Nhân, Tuyệt Thiên Lan cầm đầu.
Trên mặt nổi, mặc dù hai phái này không có xung đột gì, nhưng vụng trộm vẫn phân cao thấp với nhau.
Diễm Bác thuộc phái của tộc trưởng tộc Vũ Nhân, lần này tới tìm Lam Vũ, ngoại trừ muốn cứu vãn tộc Vũ Nhân, còn muốn lôi kéo đối phương, tìm kiếm một vị thiêu kiêu có thể chống lại Tuyệt Thiên Lan về phe mình.
Đối với tình huống này, Sở Cuồng Nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thiên kiêu cổ đại thức tỉnh, đối với một số thế lực là chuyện tốt, nhưng cũng sẽ tạo thành trùng kích đối với thế lực nội bộ.
Nhất là đối với thế lực giống tộc Vũ Nhân, nói mạnh thì không sánh bằng đạo thống Thánh Nhân, nói yếu thì sấp xỉ đạo thống Chí Tôn rồi.
Bọn họ cần một vô thượng thiên kiêu đến chỉ huy đạo thống tấn cấp, nhưng vị thiên kiêu cổ đại này đã ngủ say nhiều năm, không có cảm tình sâu với đạo thống hiện hữu, tự nhiên phải chịu nguy hiểm nhất định.
Rất nhanh, Sở Cuồng Nhân, Lam Vũ đi tới lãnh địa của tộc Vũ Nhân.
Đó là một tòa thành trì vô cùng to lớn, kiến trúc trong thành rất đặc biệt, phần lớn là thiết kế mái vòm, lấy màu trắng làm chủ.
Trong thành người đi qua đi lại, ngoại trừ tộc Vũ Nhân, cũng có không ít thương hộ, tu sĩ ngoại lại, vô cùng náo nhiệt.
Đi vào trong thành, nơi này có một tòa cung điện màu trắng, có hộ vệ mặc áo giáp đi tuần tra, bảo vệ vô cùng sâm nghiêm.
"Lam Vũ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."
Đi vào cung điện, một người trung niên tuấn mĩ mặc bạch bào, hai bên tóc mai đã bạc đón tiếp mấy người.
Nam tử trung niên này chính là tộc trưởng tộc Vũ Nhân đương nhiệm.
"Bái kiến tộc trưởng." Lam Vũ hành lễ, dù nàng không muốn trở về tộc Vũ Nhân, nhưng nhìn thấy nhiều đồng tộc như vậy, nàng vẫn cảm thấy một tia thân thiết.
Sau lưng tộc trưởng tộc Vũ Nhân còn có không ít trưởng lão, tuấn kiệt trẻ tuổi trong tộc, tất cả mọi người đánh giá Lam Vũ, rất hiếu kỳ.
Dù sao trong tộc bọn họ đột nhiên xuất hiện một vị Vô Thượng Đạo Thể, lại không có bất kỳ ai biết, đây là chuyện rất kỳ quái.
Đừng nói đến chuyện tộc nhân này còn nắm giữ Quang Minh Quyền Trượng, đây chính là quyền trượng chí cao được ghi chép trong điển tịch của tộc bọn họ.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của mọi người đã bị Sở Cuồng Nhân bên cạnh Lam Vũ hấp dẫn, vẻ mặt một đám người lộ ra kinh diễm.
Ngay cả tộc Vũ Nhân có vô số tuấn nam mỹ nữ, nhưng dung nhan khí chất của Sở Cuồng Nhân vẫn nổi bật như cũ, không người có thể so sánh.
"Người kia là ai, hắn cũng là tộc Vũ Nhân sao?"
"Không đúng, hắn không có khí tức của Vũ Nhân."
"Nhưng hắn lớn lên còn đẹp hơn tộc Vũ Nhân chúng ta, còn đi cùng Lam Vũ, ta đã biết, hắn là Sở Cuồng Nhân."
"Chắc hẳn là hắn."
Một đám Vũ Nhân thấp giọng nghị luận, mà lúc mọi người đánh giá Sở Cuồng Nhân, Sở Cuồng Nhân cũng đang quan sát bọn họ.
Đều nói tộc Vũ Nhân có vô số tuấn nam mỹ nữ, còn am hiểu chiến đấu, hắn nhìn một chút, trên người nhóm người này đều mang theo một loại bưu hãn chi khí nào đó, tuyệt không phải đám thiên kiêu được cưng chiều từ nhỏ có thể so sánh.
Ngoài ra, hắn còn chú ý tới, mặc dù Lam Vũ là tộc Vũ Nhân, nhưng tướng mạo có chút khác biệt với tộc Vũ Nhân bình thường.
Tộc Vũ Nhân bình thường, cho dù là tộc trưởng tộc Vũ Nhân, ngoại trừ có thêm một đôi cánh ra thì không hề khác với người bình thường.
Nhưng Lam Vũ lại có mái tóc dài màu trắng bạc, con ngươi như bảo thạch màu lam, khí chất thần thánh quang minh, những thứ này tăng thêm mấy phần đẹp lạ, hấp dẫn người hơn so với đám tộc Vũ Nhân bình thường.
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi vểnh, không hiểu sao trong lòng lại có chút đắc ý.
Quả nhiên, Lam Vũ nhà hắn đến đâu cũng đẹp mắt nhất.
"Chắc hẳn vị này chính là Huyền Thiên đại sư huynh đi." Tộc trưởng tộc Vũ Nhân đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, hơi hành lễ, không dám thất lễ.
"Tộc trưởng hữu lễ."
"Sở đạo hữu không cần khách khí, ta đã cho người chuẩn bị tốt yến hội, bày tiệc mời khách cho các ngươi." Tộc trưởng tộc Vũ Nhân cười nói.
Yến hội được tổ chức trong cung điện, các vị trưởng lão và thiên kiêu của tộc Vũ Nhân đều đến, trong đó cũng bao gồm Thiếu Đế Tuyệt Thiên Lan.
Tuyệt Thiên Lan xuất thân từ tộc Vũ Nhân, đương nhiên tướng mạo không cần nhiều lời, trong những người Sở Cuồng Nhân đã nhìn thấy, tuyệt đối là tuấn mỹ nhất.
Đương nhiên, trừ hắn ra.
Mà Tuyệt Thiên Lan cũng rất bất ngờ, trên yến tiệc nhìn Sở Cuồng Nhân mấy lần, không ngờ trên đời này còn có nam tử đẹp hơn hắn ta?
Nghĩ đến đây, trong lòng Tuyệt Thiên Lan có chút không thoải mái.
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, nhu thuận của Lam Vũ khi ở bên cạnh Sở Cuồng Nhân, trong lòng hắn ta lập tức dâng lên một cỗ lửa giận vô hình.
Phải biết, lúc hắn ta đến tìm Lam Vũ, đối phương luôn có dáng vẻ lạnh như băng với hắn ta, nào có nửa phần ôn nhu như đối với Sở Cuồng Nhân?
"Lam Vũ, ngươi có thể nghĩ thông suốt, trở về tộc Vũ Nhân, chuyện này thật sự quá tốt, sau này hai chúng ta liên thủ, nhất định có thể khiến tộc Vũ Nhân đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, ta mời ngươi một chén." Tuyệt Thiên Lan thu liễm sự ghen ghét với Sở Cuồng Nhân trong lòng lại, giơ ly rượu lên, cười nói với Lam Vũ.
Nhưng Lam Vũ không nâng chén, nàng nói: "Ta đến tộc Vũ Nhân là muốn giải quyết chuyện giếng ma, sau khi chuyện kết thúc, ta sẽ rời đi, dẫn dắt tộc Vũ Nhân là chuyện của ngươi và tộc trưởng."
Lời này khiến một đám trưởng lão ở đây đều lộ ra dị sắc.
"Ha ha, chuyện của Lam Vũ sau này hãy nói, nàng nói đúng, hiện tại vẫn nên ổn định chuyện giếng ma trước." Thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, tộc trưởng tộc Vũ Nhân vội vàng giảng hòa.
Sau khi yến hội kết thúc, hai người Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ ở trong cung điện một đêm, ngày thứ hai liền đến chỗ mục đích của chuyến đi này... Giếng ma!
Cái gọi là giếng ma, ngược lại không phải một cái giếng thật, mà là một vết nứt không gian, bởi vì thông đến Địa Ngục Ma Giới, mới được xưng là giếng ma.
Tộc Vũ Nhân canh giữ giếng ma tại một tế đài trong cung điện, trên đó khắc đầy phù văn thạch trụ trấn áp.
Trong đám thạch trụ này ẩn chứa lực lượng của Quang Minh Thánh Vương lúc trước, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cỗ lực lượng này đã suy yếu đi rất nhiều, lúc này mới cần binh khí Quang Minh Quyền Trượng của Thánh Vương ngày xưa đến khôi phục.
"Lam Vũ, làm phiền ngươi."
Một trưởng lão tộc Vũ Nhân trịnh trọng nhìn Lam Vũ, nói.
Ông ta là người trông giữ tế đàn, nhưng nghe nói vài ngày trước bởi vì trận pháp trên tế đàn xảy ra vấn đề, khiến giếng ma xao động, ông ta vì trấn áp giếng ma mà bị trọng thương, đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục.
Mà phương pháp liên quan tới chuyện khôi phục lực lượng trận pháp thế nào, trên đường đến đây, ông ta đã nói qua với Lam Vũ rồi.
"Ừm, ta sẽ tận hết khả năng." Lam Vũ gật đầu, sau đó bóng người lóe lên, triển khai hai cánh, bay lên tế đài.
Nàng lấy Quang Minh Quyền Trượng ra, một cổ khí tức thần thánh quang minh từ trên người nàng lộ ra, khiến mọi người đều vì đó mà động dung.
"Kia chính là Quang Minh Quyền Trượng, binh khí của Thánh Vương ngày xưa."
"Nghe nói, chuôi quyền trượng này tượng trưng cho quyền hành chí cao của tộc Vũ Nhân chúng ta, người nào nắm giữ quyền trượng, liền có thể hiệu lệnh tộc Vũ Nhân."
"Đây chỉ là các vị tổ tiên vô cùng tôn kính Quang Minh Thánh Vương, mới có lời đồn này, nhưng quyền trượng chính là Thánh Vương khí, có uy lực rất lớn là thật."
"Đúng vậy."
Tất cả tộc Vũ Nhân, thậm chí tộc trưởng tộc Vũ Nhân nhìn Quang Minh Quyền Trượng trong tay Lam Vũ, trong mắt đều lộ ra nhiệt huyết.
Sở Cuồng Nhân ở bên cạnh nhìn thấy, khẽ chau mày.
Một kiện Thánh Vương khí đủ khiến một đạo thống Thánh Nhân động tâm đừng nói đến chuyện Quang Minh Quyền Trượng có ý nghĩa tượng trưng với tộc Vũ Nhân như vậy, những người này thật sự sẽ để Lam Vũ tuỳ tiện rời đi sao?
Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một tia sáng lạnh, hi vọng những người này không có hành động vô vị gì, nếu không, đừng trách hắn vô tình.