Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 133: Kiếm Đạo Thất Hùng, Hộp Kiếm Cổ Quái, Kiếm Tham Muốn Đoạt Kiếm

Chương 133: Kiếm Đạo Thất Hùng, Hộp Kiếm Cổ Quái, Kiếm Tham Muốn Đoạt Kiếm


"Tuyết Kiếm Tôn, ta muốn thanh kiếm này của ngươi."
"Hừ, muốn kiếm của ta, phải xem ngươi có đủ năng lực hay không đã!"
Trên đỉnh một toàn lầu cao trong thành Bái Kiếm, hai tên kiếm khách đang quyết đấu, kiếm khí cuồn cuộn, phía dưới có một đám người vây quanh.
Hiện tại trong thành Bái Kiếm có nhiều kiếm khách như vậy, có người đánh nhau cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng hai người này lại không giống bình thường.
"Tuyết Kiếm Tôn và Kiếm Tham, hai người này lại đánh nhau."
"Mẹ ơi, hai người này đều là nhân vật cấp Chí Tôn a."
"Bọn họ cũng đến đây vì danh kiếm trăm năm đi."
"Tuyết Kiếm Tôn đánh thắng Kiếm Tham sao?"
"Đoán chừng có chút khó."
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Mà Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ cũng đứng ở phía dưới, hiếu kỳ quan chiến.
"Công tử, thực lực của hai người không tệ, nhất là người tên là Kiếm Tham kia, trong Chí Tôn cảnh cũng không tính là yếu." Lam Vũ nói.
Kiếm Tham trong miệng nàng chính là lão giả che mặt, mặc trường bào màu xám, cõng một hộp kiếm, khí tức vô cùng cường hãn.
"Ừm, ta đã từng nghe nói đến người này, trong giới kiếm đạo của Thanh Long vực có câu nói hai kiệt thất hùng, hai kiệt chỉ sư tôn ta và Bạch Vân Kiếm Tôn, mà thất hùng chính là bảy vị kiếm khách."
"Kiếm Tham này chính là một trong thất hùng kiếm đạo."
"Còn Tuyết Kiếm Tôn, trong giới kiếm đạo cũng có danh khí không nhỏ, nhưng so với Kiếm Tham, thực lực còn kém hơn một chút."
Sở Cuồng Nhân chậm rãi nói, đồng thời cũng đang quan sát hai người.
Sau khi so sánh, hắn phát hiện tu vi của mình không bằng hai người này, nhưng nếu đối chiến, muốn thắng cũng không phải chuyện khó khăn.
Bây giờ, thực lực của hắn còn mạnh hơn ba năm trước rất nhiều.
"Chí Tôn pháp, Tuyết Phiêu Thiên Lý! !" Lúc này, chỉ thấy Tuyết Kiếm Tôn cầm trường kiếm trong tay, một cỗ đạo vận băng lãnh tràn ra.
Một kiếm chém ra, kiếm quang trắng như tuyết vắt ngang thương khung!
"Ha ha, đến rất tốt!"
"Lang Phệ!" Kiếm Tham cười ha ha, quanh thân có vô số kiếm khí xen lẫn, hóa thành một đầu Cự Lang màu tím cắn xé mà ra.
Cự Lang và kiếm quang trắng như tuyết va chạm, kiếm quang cứ thế bị xé nát, ngay sau đó hung hăng đâm vào người Tuyết Kiếm Tôn.
Tuyết Kiếm Tôn thổ huyết bay ngược ra ngoài.
Kiếm Tham bắt chuẩn cơ hội, lại lần nữa chém ra một kiếm, cứ thế chém xuống tay cầm kiếm của Tuyết Kiếm Tôn, chiếm kiếm của ông ấy.
"Ha ha, danh kiếm Tuyết Ẩm, thanh kiếm này là của ta." Kiếm Tham lấy hộp kiếm sau lưng xuống, mở ra, bên trong đã có mười mấy thanh kiếm.
Mỗi chiếc đều có phẩm chất bất phàm, bảo quang lưu chuyển.
Kiếm Tham đặt Tuyết Ẩm vào trong đó, lộ ra nụ cười hài lòng, Tuyết Kiếm Tôn cách đó không xa, bưng bịt vết thương, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, "Kiếm Tham, ngươi không khỏi quá phận đi! !"
"Quá phận, sao lại quá phận chứ? Kiếm tốt đương nhiên phải phối với kiếm khách tốt, ngươi tài nghệ không bằng người, thanh kiếm này liền là của ta."
Kiếm Tham bá đạo nói, ông ta tên là Kiếm Tham, bình sinh thích nhất là thu thập các loại danh kiếm, nhất là kiếm của những vị kiếm khách thành danh, mỗi lần thu thập được một thanh danh kiếm, ông ta đều có cảm giác thành tựu không giống bình thường.
Còn làm sao thu thập, quá trình như thế nào, ông ta không quan tâm đây.
Trong đám người, Sở Cuồng Nhân lắc đầu.
Hắn cảm thấy, Kiếm Tham này có đam mê thu thập kiếm khí.
Vốn chuyện này cũng không có gì, nhưng thủ đoạn của ông ta quá cực đoan, khó trách trong giới kiếm đạo, thanh danh của người này lại không tốt.
" Tuyết Kiếm Tôn bị Kiếm Tham để mắt tới, cũng là đáng thương."
"Haiz, trong giới kiếm đạo, không có chút thực lực mà lấy được kiếm tốt cũng không dám quá lộ liễu, sợ bị Kiếm Tham để mắt tới."
"Lần này Kiếm Tham đến thành Bái Kiếm, đoán chừng là để mắt danh kiếm trăm năm kia, cũng không biết ai có thể ngăn cản ông ta."
"Khó lắm, dù sao Kiếm Tham cũng là một trong thất hùng kiếm đạo."
Đối với lời bàn tán của mọi người, Kiếm Tham chẳng hề để ý, sau khi đoạt được kiếm tốt, ông ta liền cõng hộp kiếm định rời đi.
Nhưng lúc này, ánh mắt ông ta bỗng nhiên ngưng tụ, nhìn về phía đám người, giống như cảm ứng được cái gì, quét mắt nhìn đám người.
"Là khí tức của kiếm tốt."
"Hơn nữa, còn là kiếm vô cùng tốt!"
"Ở đâu? !"
Kiếm Tham lẩm bẩm, cuối cùng ánh mắt khóa trên người Sở Cuồng Nhân, bóng người lóe lên đi tới trước mặt hắn.
Kiếm Tham đột nhiên xuất hiện khiến không ít người vội vàng lui về phía sau.
"Tiểu tử, lấy thanh kiếm trong cơ thể ngươi ra cho ra nhìn một cái." Kiếm Tham nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, ánh mắt mang theo chút hỏa nhiệt.
Ông ta đã nhận ra, trên thân thể người này tuyệt đối có kiếm tốt.
Thậm chí còn tốt hơn Tuyết Ẩm rất nhiều!
Sở Cuồng Nhân cảm thấy kinh ngạc, làm sao Kiếm Tham phát hiện trong cơ thể hắn có giấu Thánh Kiếm, nghĩ đến đây, hắn liền thi triển Động Tất Chi Nhãn.
Nhất thời, tin tức liên quan tới Kiếm Tham lóe qua.
"Kiếm Tham, một trong thất hùng kiếm đạo tại Thanh Long vực... Tu Chí Tôn pháp Nhân Kiếm Cảm Ứng Thiên, có cảm ứng nhạy bén đối với kiếm khí trên thế gian..."
Lúc này Sở Cuồng Nhân mới hiểu ra.
Nhân Kiếm Cảm Ứng Thiên, còn có công pháp kỳ lạ như vậy sao, khó trách có thể cảm ứng được khí tức của Thánh Kiếm trong cơ thể hắn.
"Kiếm của ta không thể cho ngươi." Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói.
"Không cho?"
Kiếm Tham khẽ nhăn mày, sau đó quan sát Sở Cuồng Nhân từ trên xuống dưới, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy người có khí chất siêu phàm như vậy.
Hơn nữa, đối mặt với ông ta còn có thể ung dung không vội, chẳng lẽ là thiên kiêu chi tử của đạo thống Thánh Nhân nào đó đi ra rèn luyện?
Nghĩ đến đây, Kiếm Tham cũng không thể không thận trọng hơn.
Ông ta lấy hộp kiếm xuống, mở ra, liệt kê từng cái danh kiếm có bảo quang lưu chuyển bên trong ra, "Tùy tiện ngươi chọn, ta đổi với ngươi."
Sở Cuồng Nhân nhìn thoáng qua kiếm trong hộp kiếm, đều không phải phàm vật, nhưng đáng tiếc, không có một thanh nào vượt qua Thánh Kiếm Côn Ngô.
Nhưng hộp kiếm kia lại cho hắn cảm giác vô cùng kỳ lạ.
"Thú vị."
Sở Cuồng Nhân quan sát tỉ mỉ hộp kiếm.
Dường như hộp kiếm này được làm từ nguyên một khối thanh đồng, góc cạnh liền thành một khối, phía trên có phù văn huyền diệu, hình ảnh dị thú.
Theo bản năng, Sở Cuồng Nhân vươn tay ra đụng vào hộp kiếm, nhưng lúc đầu ngón tay vừa tiếp xúc đến mặt ngoài hộp kiếm, bỗng nhiên hộp kiếm chấn động một cái, một cỗ đạo vận vô cùng huyền diệu lan tràn ra.
Tất cả kiếm khách ở đây đều cảm nhận được kiếm khí trong tay mình cũng bắt đầu rung động, dường như bị tác động nào đó.
Kiếm Tham biến sắc, vội vàng khép hộp kiếm lại, sắc mặt nghi ngờ nhìn Sở Cuồng Nhân, "Ngươi làm cái gì? !"
"Ta có thể làm gì, mới chạm một cái mà thôi."
"Thật sự chỉ như vậy?"
Kiếm Tham vẫn có chút hoài nghi.
Phải biết, từ khi ông ta có được hộp kiếm này đến nay, cho dù ông ta sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, hộp kiếm cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng hôm nay, Sở Cuồng Nhân mới chạm một cái, hộp kiếm này đã có phản ứng, rốt cuộc đây là chuyện gì? !
"Bớt nói nhiều đi, tiểu tử, rốt cuộc ngươi có đổi không?"
"Không đổi."
"Đã như vậy, cũng đừng trách ta."
Kiếm Tham không thể át chế nổi khát vọng trong lòng mình với Thánh Kiếm trong cơ thể Sở Cuồng Nhân, lúc này xuất thủ, hai ngón tay khép lại như kiếm đâm ra.
"Ha, khinh người quá đáng." Ánh mắt Sở Cuồng Nhân lạnh lẽo, không ngờ mình không muốn trao đổi, tên Kiếm Tham này đã xuất thủ.
Linh lực trong cơ thể bạo phát, Sở Cuồng Nhân đánh ra một chưởng.
Nhân Sơn Ấn Quyết!
Địa khí dồi dào hội tụ trong tay, đánh lên kiếm chỉ của Kiếm Tham, bộc phát khí lãng kinh khủng, hai bên đều bị đẩy lui.
"Một trong thất hùng kiếm đạo, đúng là thực lực mạnh hơn tam trưởng lão của tộc Vũ Nhân rất nhiều." Sở Cuồng Nhân âm thầm nghĩ.
Không lâu trước đây, hắn chém giết Tam trưởng lão của tộc Vũ Nhân, mặc dù đối phương có thương tích trong người, nhưng cũng là một vị Chí Tôn. Có điều so với Kiếm Tham, mặc kệ là đạo pháp, hay là linh lực, ông ta đều kém hơn rất nhiều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất