Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 144: Lưu Lại Càn Khôn Giới Rồi Cút Ngay, Kính Ta Như Kính Thần

Chương 144: Lưu Lại Càn Khôn Giới Rồi Cút Ngay, Kính Ta Như Kính Thần


Hiện trường đại hội đoạt kiếm, có kiếm tu trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ nhìn thấy cái gì?
Một vị Chiến Vương cảnh lại trảm hai vị Chí Tôn! !
Hơn nữa còn trong tình huống lông tóc không hao tổn gì, chiến lực như vậy lại là Chiến Vương cảnh? ! Mẹ nó ai mà tin được!
"Sở Cuồng Nhân, khủng bố đến mức này sao!"
"Chiến lực như vậy, ngươi nói với ta hắn là Vô Thượng Chí Tôn ta cũng tin tưởng a, Chiến Vương? Chiến Vương nào lại cường đại như vậy?"
"Đúng vậy, quá kinh khủng."
"Trời ạ, Thiếu Đế đương đại, thập kiệt cái thế, chỉ sợ thiên kiêu xuất sắc nhất trong những người này cũng không tìm ra tồn tại như vậy."
Bạch Thiên Quân cũng đứng trong đám người.
Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân trên bầu trời, ngay cả đồng tử cũng đang run rẩy, chiến lực như vậy, đối phương tuyệt đối có thể một chưởng vỗ chết hắn ta!
Vừa rồi hắn ta lại gây hấn với tồn tại như vậy sao? !
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Thiên Quân còn sợ hãi.
"Đây chính là tồn tại ba năm trước đã áp chế thiên kiêu trong thiên hạ không ngóc đầu lên được sao? Đáng sợ! !" Giọng nói của Bạch Thiên Quân có chút run rẩy.
Hắn ta vốn cho rằng, Sở Cuồng Nhân mạnh hơn, nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn đám Thiếu Đế như Viên Hoằng, Cố Trường Ca mà thôi.
Hiện tại xem ra, hắn ta đã sai.
Người này hoàn toàn không cùng một cấp độ với bọn họ.
Hắn ta cũng không thể đánh đồng!
"Ha ha, Sở huynh vẫn mạnh mẽ như vậy, bế quan ba năm, lúc tất cả mọi người quên hắn, hắn vẫn có thể rung động thế nhân như cũ!"
Lý Tinh Thần không khỏi cảm khái.
Trong cơ thể hắn ta, đạo tàn linh Thánh Vương kia cũng âm thầm kinh hãi.
"Chiến lực của kẻ này quá kinh khủng, lấy Chiến Vương cảnh trảm hai vị Chí Tôn cảnh, trong thời đại của ta, cũng là có một không hai."
"Đáng sợ! Kẻ này, tương lai chắc chắn sẽ trở thành đại địch của ta!"
Lý Tinh Thần hoàn toàn không biết suy nghĩ của tàn linh Thánh Vương.
Bây giờ hắn ta còn đang kinh thán thực lực của Sở Cuồng Nhân.
...
"Kiếm Tham, Thiết Kiếm Tôn, vậy mà đều chết? ! !"
"Sở Cuồng Nhân, lại có thực lực như vậy!"
Nơi xa, Bắc Hải Kiếm Tôn đang giao thủ với thất tổ cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, trong chớp mắt ông ta phân thần, đã bị thất tổ chém đứt một cánh tay.
Một tiếng hét thảm vang lên, Bắc Hải Kiếm Tôn lùi lại mấy chục trượng.
"Có thể đạt tới Vô Thượng Chí Tôn, thật sự không dễ, ngươi nên ngang dọc một phương, nhưng lại tự tìm đường chết, đáng tiếc." Thất tổ cầm Thanh Đằng kiếm trong tay, ánh mắt băng lãnh nhìn Bắc Hải Kiếm Tôn.
Mặc dù đối phương cũng là Vô Thượng Chí Tôn như ông ấy, nhưng ông ấy là Vô Thượng Chí Tôn lâu năm, mà hiển nhiên đối phương mới tấn cấp đến cảnh giới này không lâu, lúc giao thủ, căn bản không phải đối thủ của ông ấy.
"Vô Thượng Chí Tôn..."
Bắc Hải Kiếm Tôn nghe vậy, cười khổ một tiếng, sau đó tiếng cười càng lúc càng lớn, "Ha ha, Vô Thượng Chí Tôn, nghe cao cao tại thượng, vạn vạn người kính ngưỡng, nhưng trước mặt Thánh Nhân, cũng chỉ là kiến hôi mà thôi!"
"Đại tranh chi thế, chòm sao sáng chói, nhưng thiên hạ này chung quy là do Thánh Nhân chưởng khống, ta và ngươi chỉ là con cờ trong tay Thánh Nhân thôi."
"Huống chi, trên Thánh Nhân, còn có Đế giả! Thành đế, chỉ có thành đế mới có thể thoát khỏi tất cả, vượt lên chúng sinh! ! Đã là đại tranh chi thế, tự nhiên ta cũng muốn tranh giành cơ hội thành đế!"
"Dù vì thế mà bỏ mình, ta cũng không oán không hối!"
Bắc Hải Kiếm Tôn nói rất dõng dạc, khiến người ta động dung.
Một đạo lưu quang lướt đến trước mặt Bắc Hải Kiếm Tôn.
Sở Cuồng Nhân đạm mạc nhìn ông ta, "Đại tranh chi thế, đương nhiên ngươi có thể tranh giành, nhưng mà... Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi bại!"
"Đúng vậy, ta thua rồi! Nhưng Sở Cuồng Nhân, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể vô địch mãi sao? !" Bắc Hải Kiếm Tôn nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta tự nhiên có thể... Trấn áp tất cả kẻ địch trên thế gian!"
Sở Cuồng Nhân vừa dứt lời, đưa tay thôi động linh lực, một cỗ đạo vận vô cùng kinh khủng lan tràn ra, lượng lớn địa khí hội tụ trong lòng bàn tay hắn, hóa thành một tòa Thái Cổ Thần Sơn rộng lớn bàng bạc, đè ép về phía Bắc Hải Kiếm Tôn!
Ngọn thần sơn này, quá nặng nề.
Dường như cả mảnh hư không đều bị áp sập.
Ngay cả cách xa mấy dặm, đám tu sĩ cũng cảm giác được áp lực thật lớn, đầu gối run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy!
Bắc Hải Kiếm Tôn đã bị thất tổ đả thương càng không cần phải nói, đối mặt với một kích này, cả người bị thần sơn áp trên mặt đất, thân thể ầm vang một tiếng, huyết vụ nhuộm đỏ mặt đất, vẫn lạc!
Sở Cuồng Nhân, lại giết một vị Chí Tôn kiếm đạo!
Kiếm Tham, Thiết Kiếm Tôn, Bắc Hải Kiếm Tôn liên tiếp vẫn lạc, về phần đám kiếm tu bọn họ mang đến, đã hoàn toàn mất đi chiến ý.
Đánh cái gì?
Bây giờ còn đánh cái gì? !
Ngay cả chạy trốn bọn họ cũng không dám trốn!
Mười hai trụ kiếm khí thông thiên triệt địa phong tỏa không gian tứ phương, chỉ cần bọn họ không mù đều có thể nhìn thấy, biết dựa vào tu vi của mình căn bản không trốn thoát khỏi dị tượng Cửu Thiên Kiếm Ngục của Sở Cuồng Nhân.
"Hiện tại chỉ còn lại các ngươi."
Sở Cuồng Nhân chém giết ba vị Chí Tôn xong, nhìn về phía một đám kiếm tu còn sót lại, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Thân thể một đám kiếm tu run lên, trái tim đập thình thịch, bọn họ biết đã đến thời khắc quyết định vận mệnh của mình rồi.
"Lưu lại Càn Khôn giới, sau đó... Quay đầu cút đi."
Sở Cuồng Nhân nói.
Lúc này mọi người chỉ cảm thấy nội tâm buông lỏng, dường như trong nháy mắt đã từ Địa Ngục đi lên Thiên Đường, trong lòng không kiềm chế được cuồng hỉ.
Còn sống, bọn họ còn sống dưới tay Sở Cuồng Nhân.
"Vâng, vâng."
"Đa tạ Sở đạo hữu không giết!"
Một đám kiếm tu lưu lại Càn Khôn giới, sau đó vội vàng quay đầu chạy trốn.
Ong...
Một đạo kiếm khí lóe qua, một tên kiếm tu bị chém thành hai nửa, rất nhiều máu tươi phun ra, dọa mấy tên kiếm tu xụi lơ trên mặt đất.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi nói không giữ lời!"
Có kiếm tu vừa kinh vừa sợ nói.
Sở Cuồng Nhân bình tĩnh nói: "Ta nói lời giữ lời, nhưng có người muốn đục nước béo cò, ta sẽ không lưu tình."
Mọi người nghe vậy nhìn về phía người bị giết, phát hiện Càn Khôn giới trên tay hắn ta vẫn chưa lấy xuống, đã muốn cùng đám người rời đi.
Bây giờ bọn họ mới hiểu Sở Cuồng Nhân nói đục nước béo cò là ý gì, trong lúc nhất thời, một vài người cũng có ý định này lập tức từ bỏ suy nghĩ, ngoan ngoãn gỡ Càn Khôn giới xuống rồi rời đi.
Trong chốc lát, một đám kiếm tu vội vàng rời khỏi hiện trường, chỉ để lại một đống Càn Khôn giới trên mặt đấy, ít nhất cũng có hơn ngàn chiếc.
Sở Cuồng Nhân mặt mày hớn hở, cất kĩ tất cả Càn Khôn giới.
Trước chiếm kiếm hồn, hiện tại lại hung ác thu hoạch một đợt rau hẹ, lần này đến thành Bái Kiếm đúng là quyết định sáng suốt!
"Công tử, cứ như vậy thả bọn họ đi sao?" Lam Vũ nhìn đám kiếm tu ở phía xa nói.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng, "Không sao, qua trận chiến này, đạo tâm của bọn họ đã đóng băng, sau này sẽ kính ta như kính thần!"
"Sở tiểu hữu, chúc mừng ngươi thu hoạch được kiếm hồn." Lúc này, Phong Hiên Tử đi đến trước mặt Sở Cuồng Nhân, ánh mắt phức tạp nói.
Ông ta biết, cho dù bây giờ ông ta muốn đòi lại kiếm hồn, đoán chừng Sở Cuồng Nhân cũng sẽ không trả lại bọn họ.
Hơn nữa, kiếm hồn đã nhận chủ, chỉ cần Sở Cuồng Nhân không chết, kiếm hồn vĩnh viễn là của hắn, các kiếm tu khác căn bản không đoạt được.
"Kiếm hồn đột nhiên hiện thế, chắc hẳn thành Bái Kiếm đã gặp một chút phiền toái, có cần vãn bối giúp đỡ không?" Sở Cuồng Nhân nói.
Dù sao hắn đã cầm kiếm hồn của người ta, hơn nữa Huyền Thiên tông có quan hệ rất tốt với thành Bái Kiếm, hắn giúp thành Bái Kiếm giải quyết một chút phiền toái cũng là việc nên làm.
"Vừa rồi có người đến hồi báo, người của Bắc Hải Kiếm Các, Thiết Kiếm tông liên hợp xâm nhập Thiên Hỏa cốc, cướp đoạt kiếm hồn, may mà thương vong không lớn, làm phiền tiểu hữu rồi." Phong Hiên Tử nói.
"Thành Bái Kiếm ta đời đời đúc kiếm, sản sinh ra không ít danh kiếm, hơn một nửa danh kiếm trong thiên hạ xuất phát từ thành Bái Kiếm ta, có thể nói là nơi tập trung của khí vận kiếm đạo, mấy ngàn năm trước, ra đời một đạo kiếm hồn."
"Vốn chúng ta định tìm một khối thần vật thích hợp rèn đúc, dùng kiếm hồn chế tạo một thanh Thần Kiếm tuyệt thế, lại chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, đúng là tạo hóa trêu người!"
"Nhưng nếu tiểu hữu đã đoạt được kiếm hồn, lại dung hợp với Côn Ngô Kiếm do tổ tiên đúc thành, đây cũng không tính là chuyện xấu, hi vọng ngày sau tiểu hữu sẽ dựa vào thanh kiếm này mà tỏa hào quang rực rỡ." Phong Hiên Tử chậm rãi nói ra lai lịch của kiếm hồn, đồng thời cũng đặt kì vọng rất cao với Sở Cuồng Nhân.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất