Chương 145: Chuẩn Bị Chế Tạo Vỏ Kiếm, Đại Thủ Bút, Dung Ma Thương
Kiếm hồn hiện thế, sau đó lại bị Sở Cuồng Nhân đoạt được, so với chuyện này, đại hội đoạt kiếm liền có vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cuối cùng, danh kiếm trăm năm Thiên Cương đương nhiên bị Sở Cuồng Nhân cầm đi, dù sao, các kiếm tu ở đây không ai dám tranh giành với hắn.
Thiên Cương, Phá Quân, Côn Ngô, cộng thêm mười mấy thanh kiếm có được từ tay Kiếm Tham, bây giờ trên người Sở Cuồng Nhân đã có mười bảy thanh kiếm khí, mỗi thanh đều là bảo kiếm mà các kiếm tu tha thiết ước mơ.
Sở Cuồng Nhân giữ hết, dù sao hắn cũng có hộp kiếm Thanh Linh, chỉ cần uẩn dưỡng trong hộp kiếm Thanh Linh, có thể đồng thời uẩn dưỡng nhiều bảo kiếm.
"Chư vị kiếm tu, lần này thành Bái Kiếm ta ngoài tổ chức đại hộc đoạt kiếm ra, còn có một chuyện khác chúng ta chuẩn bị chiếu cáo thiên hạ!"
Tại hiện trường, Phong Hiên Tử lớn tiếng nói với chư vị kiếm tu.
Mọi người đều tò mò nhìn ông ấy.
"Dù cho danh kiếm trong thiên hạ nhiều không kể xiết, nhưng Kiếm Chủ lại tốt xấu lẫn lộn, thành Bái Kiếm ta đã chuẩn bị nhiều năm, liệt kê một phần Bách Kiếm Phổ!"
"Bách Kiếm Phổ liệt kê các danh kiếm và Kiếm Chủ trong thiên hạ, danh kiếm và kiếm chủ có thể lọt vào kiếm phổ, đều là thành Bái Kiếm ta đã cẩn thận khảo sát qua."
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Đều nói hơn phân nửa danh kiếm trong thiên hạ đều xuất phát từ thành Bái Kiếm, nếu nói người nào có tư cách sắp xếp Bách Kiếm Phổ nhất, không thể nghi ngờ chính là thành Bái Kiếm.
"Ba ngày sau Bách Kiếm Phổ sẽ được công khai, sau này cứ cách mười năm lại đổi mới một lần, xin mọi người đón chào!" Phong Hiên Tử nói.
Một vài kiếm tu vốn định đợi đại hội đoạt kiếm kết thúc sẽ rời đi, lúc này lại dâng lên hứng thú, dự định nghỉ ngơi thêm mấy ngày.
Đến lúc này, đại hội đoạt kiếm mới kết thúc.
Bách Kiếm Phổ cũng sắp hiện thế.
...
Sở Cuồng Nhân trở lại Phong gia, bắt đầu kiểm kê thu hoạch lần này, trong Càn Khôn giới của hắn chất một đống Càn Khôn giới khác.
Một mình hắn không kiểm kê hết, chỉ có thể gọi Lam Vũ cùng nhau làm.
Hai người bỏ ra ròng rã một ngày mới miễn cưỡng kiểm kê xong, tổng cộng có hai nghìn một trăm cái Càn Khôn giới, thượng phẩm linh thạch có một nghìn hai trăm mười vạn khối, trung phẩm linh thạch có bốn nghìn vạn, hạ phẩm linh thạch nhiều vô số kể...
Còn bảo dược, đan dược càng nhiều không kể xiết.
Ngoại trừ một bộ phận linh thạch lưu lại dùng để chi tiêu hàng ngày, đám Linh thạch còn lại đều bị Sở Cuồng Nhân ném cho trứng Thần Hoàng.
Lần đầu tiên Sở Cuồng Nhân được quan sát cảnh tượng trứng Thần Hoàng hấp thu linh thạch.
Chỉ thấy trứng Thần Hoàng lanh lợi đi đến giữa đống linh thạch, sau đó bộc phát ra một cỗ hấp lực vô cùng cường đại.
Linh khí trong linh thạch điên cuồng tuôn ra, giống như trăm sông đổ vào một biển, không ngừng lao về phía trứng Thần Hoàng, không chỉ linh thạch, một số thiên tài địa bảo như linh đan, bảo dược cũng bị hút khô linh khí, đạo vận.
Cảnh tượng kia giống như lúc hắn thi triển Thao Thiết pháp.
Sau khi hút hết tất cả linh thạch, bảo dược, trứng Thần Hoàng vẫn không có xu thế muốn ấp trứng.
"Thứ đồ chơi này giống như cái động không đáy vậy, xem ra muốn ấp trứng, gánh nặng đường xa a." Sở Cuồng Nhân cảm khái.
Lúc này.
Côn Ngô Kiếm lại đến gần Sở Cuồng Nhân, dùng chuôi kiếm chạm mặt mặt hắn, giống như đang phàn nàn Sở Cuồng Nhân lạnh nhạt nó.
"A, kiếm này còn biết nũng nịu sao." Sở Cuồng Nhân đặt Côn Ngô Kiếm nằm ngang trên đầu gối, đầu ngón tay chậm rãi sờ lên thân kiếm.
Thân kiếm hơi rung động, phát ra một trận ngâm khẽ.
Từ khi kiếm hồn nhập thể, Côn Ngô Kiếm không đơn thuần là một thanh kiếm nữa, khác biệt với phần lớn Thánh Khí sinh ra linh tính, hiện tại Côn Ngô Kiếm đã nắm giữ linh trí hoàn chỉnh.
Linh tính, linh trí, khác một chữ, lại như một trời một vực!
Nói như vậy, hiện tại, hoàn toàn có thể xem Côn Ngô Kiếm như một người mà đối đãi, nó có suy nghĩ và thái độ của mình.
Thậm chí hiện tại Sở Cuồng Nhân để nó vào trong Linh Khư, nó sẽ cảm thấy buồn bực giống như giam nó trong phòng tối vậy.
Suy nghĩ một chút cũng đúng, nếu đã có linh trí hoàn chỉnh, cho dù ai bị giam cầm trong một không gian nào đó, cũng cảm thấy phiền muộn.
Sở Cuồng Nhân bất đắc dĩ, chỉ có thể mang nó trên người.
"Vậy phải đi tìm vỏ kiếm mới được." Sở Cuồng Nhân thầm nói, nhuệ khí của kiếm quang quá thịnh, chỉ sợ dễ khiến người khác bị thương.
Ngày thứ hai, Sở Cuồng Nhân tìm tới Phong Hiên Tử, nói mục đích của mình với ông ta, muốn ông ta chế tạo một cái vỏ kiếm cho mình.
"Tạo vỏ kiếm cho Côn Ngô không phải việc khó gì, nhưng hiện tại Côn Ngô là Thánh Vương khí, còn có kiếm hồn phụ thuộc, tương lai nhất định sẽ lại đề thăng đẳng cấp, sợ rằng vỏ kiếm bình thường không xứng với nó."
"Hơn nữa, kiếm giấu trong vỏ, là vì giấu sự sắc bén của nó, vỏ kiếm bình thường căn bản không giấu được sự sắc bén của Côn Ngô, cần tìm một khối tài liệu đỉnh phong mới được, trong tay ta tạm thời không có thứ này."
Phong Hiên Tử bất đắc dĩ nói.
Không bột đố gột nên hồ, mặc dù ông ấy là tông sư đúc kiếm nổi tiếng đương đại, nhưng không có bản lĩnh tay không mà luyện ra bảo vật.
"Như vậy sao!" Sở Cuồng Nhân lộ ra trầm ngâm.
Hiện tại Côn Ngô quá bất phàm, vỏ kiếm có thể phối hợp với nó tuyệt đối không thể là vật tầm thường, ngay cả tài liệu làm ra danh kiếm trăm năm cũng không đủ làm vỏ kiếm cho Côn Ngô.
"Có rồi." Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Hắn lấy một thanh trường thương đỏ sậm trong Càn Khôn giới ra, đây chính là Thánh Vương khí Thiên Hoang Ma Thương mà ngày trước hắn lấy được ở Bắc Lăng Đạo Châu!
Ma thương hiện thân, một cỗ đạo vận quỷ quyệt lan tràn ra, ngay cả cường giả như Phong Hiên Tử, trong lòng cũng run lên.
"Cây thương này thật khủng khiếp, đây là Thánh Vương khí! !"
"Đúng vậy, Phong tiền bối cảm thấy dung luyện nó, làm vỏ kiếm cho Côn Ngô thì thế nào?" Sở Cuồng Nhân nói.
Phong Hiên Tử bị suy nghĩ của Sở Cuồng Nhân dọa sợ.
Dung một thanh Thánh Vương khí, chỉ vì làm một cái vỏ kiếm?
Móa nó!
Thủ bút này thật sự quá lớn? !
Ông ta là tông sư đúc kiếm nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp chuyện này a!
"Sở tiểu hữu, ngươi xác định sẽ làm như vậy? Đây chính là một thanh Thánh Vương khí đó." Phong Hiên Tử hỏi thăm một tiếng.
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói: "Dùng Thánh Vương khí làm vỏ kiếm cho Côn Ngô không phải vừa vặn sao? Hơn nữa, ta cũng không cần đến thanh thương này, đặt trong Càn Khôn giới cũng có chút lãng phí, không bằng vật tận kỳ dụng."
Nhưng chuyện vật tận kỳ dụng này không khỏi quá hào phóng đi.
Trong lòng Phong Hiên Tử lẩm bẩm.
"Đã như vậy, liền nghe theo Sở tiểu hữu, chỉ rèn luyện một cái vỏ kiếm, không dùng hết một cây thương này." Phong Hiên Tử nói.
"Không sao, phần còn lại coi như trả thù lao cho Phong tiền bối rèn đúc vỏ kiếm cho ta đi, cũng không thể để tiền bối bận rộn không công được."
"Ha ha, vậy ta sẽ không khách khí."
Phong Hiên Tử cũng không già mồm, trực tiếp đáp ứng.
Ông ta nhìn Thiên Hoang Ma Thương, có chút nóng lòng muốn thử, "A, đúc kiếm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta dung Thánh Vương khí để tạo vỏ cho một thanh kiếm đó, thể nghiệm này nhất định vô cùng mới lạ."
Giống như cảm giác được vận mệnh của mình, Thiên Hoang Ma Thương điên cuồng chấn động, muốn tránh thoát khống chế của Sở Cuồng Nhân.
"Hừ." Sở Cuồng Nhân hừ lạnh một tiếng, thôi động linh lực, triệt để trấn áp ma thương.
Dung luyện Thiên Hoang Ma Thương không phải chuyện đơn giản, ngay cả tông sư như Phong Hiên Tử cũng phải tốn mấy ngày mấy đêm mới làm xong.
Mà trong thời gian này, chuyện công bố Bách Kiếm Phổ cũng không chậm trễ, có đệ đệ của Phong Hiên Tử, Phong Hồ Tử tiếp nhận.
Một ngày này, trên quảng trường từng tổ chức đại hội đoạt kiếm tại thành Bái Kiếm, đầu người đen nghịt, không thể nhìn thấy phần cuối.
Cảnh tượng không chút thua kém lúc tổ chức đại hội đoạt kiếm, bởi vì hôm nay chính là ngày công bố Bách Kiếm Phổ.
Vô số kiếm tu mong mỏi, muốn nhìn xem, danh kiếm và kiếm tu thế nào sẽ có tên trên kiếm phổ.