Chương 152: Các Ngươi Tới Nghe Giảng Đạo, Ta Thì Tới Luận Đạo
Cảnh giới ngộ đạo của Sở Cuồng Nhân quá cao.
Đặc biệt là sau khi hắn bế quan ba năm, lĩnh hội đế kinh, bây giờ khả năng ngộ đạo đạo pháp, chỉ sợ cũng không chênh lệch mấy so với Thánh Nhân.
Sau khi phát hiện được điều này, bỗng nhiên Sở Cuồng Nhân nảy ra một ý nghĩ, nếu hiện tại hắn luận đạo với Thánh Nhân, sẽ như thế nào? ?
Từ lâu trước đó, hắn đã có ý nghĩ luận đạo với Thánh Nhân.
Nhưng luôn không có cơ hội.
Mà bây giờ, cơ hội này đã bày ở trước mặt của hắn.
"Chờ một chút." Sở Cuồng Nhân hít sâu một hơi, đè xuống rung động trong lòng, không phải hắn đang trốn tránh, mà hiện giờ Thánh Nhân đang giảng đạo, tùy tiện luận đạo, khó tránh khỏi có chút mất lễ nghĩa.
Muốn đến nơi này, Sở Cuồng Nhân ôm Côn Ngô Kiếm vào trong ngực, hắn không tiếp tục lắng nghe Thánh Nhân giảng đạo, mà ngược lại, bắt đầu tìm hiểu kiếm hồn ảo diệu.
Đối với hắn mà nói, chuyện này còn có nhiều tác dụng hơn so với việc nghe Thánh Nhân giảng đạo.
...
Thời gian trôi qua, thoáng cái đã qua ba ngày.
Thánh Nhân cũng đã giảng đạo được một khoảng thời gian.
Mọi người dần dần lấy lại tinh thần trung thành với Thánh Nhân, nguyên một đám đều có được ích lợi không nhỏ, cho dù là Chí Tôn cũng vậy.
"Chúng ta đa tạ Thánh Nhân!"
Một vị Chí Tôn Vô Thượng đứng dậy, khom mình hành lễ.
"Chúng ta đa tạ Thánh Nhân!"
Những người còn lại cũng đứng dậy hành lễ, nói lời cảm tạ từ đáy lòng.
Bạch Mi Thánh Nhân cười nhạt một tiếng, sau lần giảng đạo này, hắn lại thu hoạch được chút công đức, mặc dù có tác dụng không lớn cho công đức bảo khu, nhưng góp gió thành bão, thịt muỗi cũng là thịt.
"Lần giảng đạo này, đến đây là kết thúc, các ngươi nếu có điều gì khong hiểu thì cứ việc nói ra." Bạch Mi Thánh Nhân từ tốn nói.
Hai mắt các tu sĩ tỏa sáng, nắm lấy cơ hội, vội vàng nói ra những nghi ngờ trong lòng mình, tất cả đều được Thánh Nhân giải đáp.
"Thánh Nhân, thế trong thế giới tranh đấu này theo ý kiến của ngài, trong thiên hạ này thì người nào có khả năng đoạt được đế vị cao nhất?" Ngạo Thương bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Vấn đề này vừa được đưa ra, không ít người hứng thú.
Bạch Mi Thánh Nhân lại không trả lời thẳng, thản nhiên nói: "Đây là thiên cơ, không phải là chuyện mà ta có thể phỏng đoán."
"Vậy thì Thánh Nhân cảm thấy còn bao lâu nữa thì Đế Vương mới sẽ xuất thế?"
Lần này là Viên Hoằng lên tiếng hỏi.
"Trong thế giới tranh đấu này, từ xưa tới nay chưa từng có, đại đạo xuất hiện, nhưng muốn thành Đế Vương cần tu luyện khắc khổ, ngắn thì trăm năm, nhiều thì hơn ngàn năm cũng không phải không có khả năng." Bạch Mi Thánh Nhân cau mày nói.
Hắn cũng không thành đế, có trời mới biết cần phải mất bao lâu mới có người thành đế.
"Thánh Nhân, nghe nói tâm thê trước cung điện của ngài có thể khảo nghiệm đạo tâm tu sĩ, nhưng bây giờ tâm thê sụp đổ, ngài cảm thấy, đạo tâm Sở Cuồng Nhân có thể sánh với của Đại Đế Cổ Đại hay không?"
Vô Trần Tử nhìn thoáng qua Sở Cuồng Nhân, sau đó hỏi.
Khóe miệng Bạch Mi Thánh Nhân khẽ giật nhẹ đến mức không thể nhận ra, chuyện tâm thê bị sụp đổ, hắn cũng biết đến.
Đối với đạo tâm của Sở Cuồng Nhân, hắn cũng suy nghĩ không ra, không dám đoán chắc đạo tâm của đối phương có thể sánh với của Đại Đế Cổ Đại hay không.
Dù sao đi nữa, vấn đề này quá khó tin, nhưng nếu như nói chính mình không biết nói sao, chẳng phải là rất ném mặt mũi của Thánh Nhân là mình ra ngoài sao.
Những tiểu tử này sao lại hỏi những chuyện mà lão không biết vậy.
Bỗng nhiên Bạch Mi Thánh Nhân nghĩ đến cái gì, ánh mắt thâm thúy, ra vẻ thần bí nói ra: "Không thể nói, không thể nói."
Lời vừa nói ra, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, có chút không nghĩ ra đâu, không thể nói, đây là ý gì?
Mọi người vô cùng hiếu kỳ, nhưng Thánh Nhân không nói, cho dù là bọn họ hiếu kỳ đến tâm trạng như có con kiến đang bò lên cũng không có cách nào biết.
"Thánh Nhân, ta đã dừng ở Tôn giả cảnh chừng hai ngàn năm, xin hỏi làm sao mới có thể đột phá?" Lúc này, một vị Tôn giả đột nhiên hỏi.
Vấn đề này, tuy vẫn rất khó như cũ, nhưng so với mấy vấn đề mà trước đó mà Thánh Nhân không biết, thì ít ra chuyện này hắn vẫn biết được đôi chút.
Giảng đạo ba ngày, lại thêm hai ngày hỏi đáp.
Bạch Mi Thánh Nhân cảm thấy thời gian cũng sắp đến rồi, ánh mắt lại đặt ở trên người Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo một chút hiếu kỳ.
Bởi vì từ đầu đến cuối, đối phương chỉ ngồi tại chỗ, cũng không nghe hắn giảng đạo, cũng không hỏi hắn vấn đề nào, vẫn ôm lấy kiếm của hắn.
Cả người giống như một bức tượng, không nhúc nhích.
Bạch Mi Thánh Nhân cũng nghi ngờ đến tột cùng đối phương đang làm gì.
Không chỉ có Thánh Nhân, những người khác cũng đều chú ý tới sự khác thường của Sở Cuồng Nhân, hai mặt nhìn nhau, không biết đối phương lại làm cái quỷ gì.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi thật to gan, Thánh Nhân ở phía trước, ngươi như vậy là không biết lễ nghĩa, không để ý đến uy nghi của Thánh Nhân."
Một vị Chí Tôn đột nhiên lớn tiếng chất vấn Sở Cuồng Nhân.
Ông...
Lúc này, thân kiếm Côn Ngô Kiếm khẽ run, lộ ra một nửa thân kiếm, một cỗ khí tức vô cùng khủng bố sắc bén khóa chặt vị Chí Tôn kia.
Vị Chí Tôn kia như bị sét đánh, sắc mặt trắng nhợt, cỗ khí tức sắc bén này, vậy mà khiến hắn có loại cảm giác dường như mạng sống đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Thanh kiếm kia, thật là đáng sợ.
Mọi người cũng âm thầm kinh hãi.
Không hổ là đệ nhất Bách Kiếm Phổ, Thánh Kiếm duy nhất được biết đến trên thế giới có thể dung hợp với kiếm hồn, quả thực là danh bất hư truyền, cực kì kinh khủng.
Sở Cuồng Nhân mơ màng tỉnh lại, đè chuôi kiếm Côn Ngô Kiếm lại cắm vào vỏ kiếm, vuốt ve thân kiếm, giống như đang trấn an Côn Ngô Kiếm, thì thầm với nó: "Vì loại người này mà tức giận, không đáng..."
Sau đó, hắn ngắm nhìn bốn phía, sau đó nhìn về phía Bạch Mi Thánh Nhân ngồi trên bồ đoàn, cười nhạt nói: "Giảng đạo đã kết thúc rồi đúng không?"
Bạch Mi Thánh Nhân khẽ vuốt cằm: "Đúng thế."
"Vậy thì tốt, hiện tại vãn bối cũng có một vấn đề muốn hỏi Thánh Nhân."
Đông đảo tu sĩ hiếu kỳ nhìn về phía hắn.
"Mời nói." Sắc mặt Thánh Nhân cũng nghiêm túc trở lại, điều mà đến kẻ tuyệt thế thiên kiêu cũng không hiểu, sẽ khó giải thích đến mức nào?
"Thánh Nhân giảng đạo ba ngày, giải đáp hai ngày, có mệt không?"
Cái gì?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Đây là vấn đề gì vậy?
"Cũng không sao." Bạch Mi Thánh Nhân nói, đồng thời không biết trong hồ lô của Sở Cuồng Nhân đến tột cùng là bán thứ gì.
"À, nếu vậy thì, hiện tại có thể mời Thánh Nhân luận đạo với ta hay không." Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng nói.
Vừa dứt lời, khung cảnh rơi vào một bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng.
Tất cả mọi người đang hoài nghi lỗ tai mình.
Bọn họ nghe được cái gì?
Sở Cuồng Nhân muốn luận đạo với Thánh Nhân? !
"Lớn mật! !"
"Nhóc con, dám xuất khẩu cuồng ngôn!"
Có mấy luồng khí tức kinh khủng trong nháy mắt bạo phát, có một vài vị Chí Tôn trợn mắt nhìn Sở Cuồng Nhân.
Bạch Mi Thánh Nhân giảng đạo cho bọn họ, đối với bọn họ mà nói, đã như lão sư của bọn họ, trong lòng vô cùng tôn kính.
Mà hiện tại, hành động của Sở Cuồng Nhân dưới cái nhìn của bọn họ, không thể nghi ngờ là đang khiêu khích Thánh Nhân, chuyện này sao có thể khiến bọn họ không tức giận được?
Ầm ầm! !
Một trận kiếm ngân bạo phát!
Một luồng đạo vận kiếm quang vô cùng khủng bố tràn ngập, trong nháy mắt đè ép uy thế của mấy Chí Tôn, ép bọn họ lùi lại.
Đám người đang nổi giận cũng kinh ngạc nhìn Sở Cuồng Nhân.
"Ta hỏi Thánh Nhân, không phải hỏi các ngươi."
Sở Cuồng Nhân lườm mấy vị Chí Tôn một chút, sau đó ánh mắt nhìn thẳng Thánh NhânL "Không biết Thánh Nhân, có đồng ý luận đạo với vãn bối không?"
Giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Tất cả mọi người tin tưởng.
Sở Cuồng Nhân thật sự muốn tìm Thánh Nhân để luận đạo! !
Nghĩ đến đây, bọn họ không biết nên làm sao để biểu đạt suy nghĩ trong lòng của mình, không biết là rung động, hay là xem thường.
Nhưng có một điều bọn họ dám khẳng định, đó chính là bọn họ tuyệt đối không dám làm như Sở Cuồng Nhân, đưa ra yêu cầu luận đạo với Thánh Nhân.
Thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Chúng ta đến lắng nghe Thánh Nhân giảng đạo, còn Sở Cuồng Nhân thì ngược lại, lại đến tìm Thánh Nhân để luận đạo!"
Có tu sĩ nhịn không được xúc động nói.