Chương 151: Tâm Thê Sụp Đổ, Thánh Nhân Giảng Đạo, Tư Chất Của Ta Quá Tốt Rồi
"Hắn, tại sao hắn có thể đi nhanh như vậy? !"
"Dường như tâm thê không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn cả."
"Cái này, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Trước cung điện Thánh Nhân, khiến tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm, Sở Cuồng Nhân nhanh chóng vượt qua tâm thê khiến bọn hắn cực kì kinh ngạc.
Phải biết rằng, trong số tất cả những người có mặt, cho dù là Chí Tôn vượt qua tốc độ nhanh nhất, nhưng cũng phải bỏ ra gần nửa canh giờ!
Nhưng Sở Cuồng Nhân, lại đi từng bước một, không hề dừng lại chút nào, cũng chỉ tốn mười hai mươi nhịp thở là qua được, giống như đi cầu thang bình thường, dường như không giống giấc mơ.
Bây giờ, tất cả tu sĩ vượt qua tâm thê vô cùng e dè nhìn Sở Cuồng Nhân, trong đó còn lộ ra mấy phần hoảng sợ.
Đạo tâm thế này, còn là người sao?
Phải biết rằng, đạo tâm có liên quan đến kinh nghiệm, ý chí, thất tình lục dục của con người, ảo ảnh trong tâm thê cũng căn cứ vào những thứ này mà phát triển.
Sở Cuồng Nhân có thể vượt qua mà không dừng bước, mọi người cực kì hoài nghi, gia hỏa này có phải hoàn toàn không có thất tình lục dục hay không?
Còn là người sao?
Sẽ không phải là chui ra từ một hòn đá chứ? !
Ong ong ong...
Lúc này, chỉ thấy tâm thê bỗng nhiên điên cuồng rung động, vết rách bắt đầu hiện ra, trong chớp mắt, dường như bạch ngọc chồng phía trên tâm thê đã hiện đầy vết nứt, bắt đầu sụp đổ.
Sức mạnh của ảo ảnh cũng bắt đầu tiêu tan, những tu sĩ từng chìm đắm trong ảo ảnh lần lượt được đánh thức, đầu tiên họ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lao lên sau khi phát hiện dị tượng của tâm thê.
Chỉ trong chốc lát, tâm thê hoa lệ tinh xảo hóa thành một đống đá vụn.
"Móa, tâm thê xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nói sập là sập, đây là công trình bã đậu gì vậy."
"Không thể nào."
Tiểu đạo đồng tâm thê cũng há to miệng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Bóng người hắn lóe lên, đi đến trước cửa cung điện, ánh mắt kì quái đánh giá Sở Cuồng Nhân: "Đại ca ca, sao ngươi lại làm được?"
"Ách, làm được chuyện gì?"
Sở Cuồng Nhân hơi nghi hoặc một chút, nhưng trong lòng mơ hồ có suy đoán.
Mấy tên tu sĩ kia cũng đoán được điều gì đó, một gã Chí Tôn hỏi tiểu đạo đồng: "Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ý của ngươi là chuyện tâm thê sụp đổ có liên quan tới Sở đạo hữu sao?"
Tiểu đạo đồng gật đầu, nói: "Ta nghe lão sư nói, tâm thê này có thể khảo nghiệm đạo tâm tu sĩ, chỉ khi nào gặp phải một số đạo tâm cường đại không thể phá vỡ sẽ bị hắn ảnh hưởng, thậm chí sụp đổ."
Hít...
Nghe đến đây, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.
Có ý gì? !
Chẳng phải nói đạo tâm của Sở Cuồng Nhân cường đại đến mức có thể khiến tâm thê sụp đổ sao? !
“Có ví dụ nào về loại chuyện này không?” Một vị Chí Tôn hỏi.
Tiểu đạo đồng lắc đầu: "Không có, bất quá lão sư nói loại sự tình này, ước chừng chỉ có đạo tâm của Đại Đế Cổ Đại mới có thể làm được."
Chỉ có Đại Đế Cổ Đại mới có thể làm được?
Câu nói này, như một tiếng sấm nổ bên tai của mọi người.
Cmn! !
Đạo tâm Sở Cuồng Nhân có thể sánh với Đại Đế Cổ Đại? !
Đây là chuyện quái quỷ gì vậy! !
"Không thể nào, không thể nào, không thể nào, làm sao có thể phát hiện loại chuyện này, ta cảm thấy là tâm thê có trục trặc."
"Đúng, đúng, ta cũng cảm thấy như vậy."
"Tâm thê đã tồn tại nhiều năm như vậy, không biết đã kiểm tra bao nhiêu đạo tâm, không tu sửa nhiều năm xảy ra trục trặc cũng là chuyện rất bình thường."
"Ừm, cũng có lý."
Một số tu sĩ mồm năm miệng mười nói, lời của những người này được không ít người tán thành, mọi người cũng dần dần chấp nhận cái lí do này.
Sánh vai với Đại Đế Cổ Đại? !
Loại chuyện này, bọn họ không dám tưởng tượng, không muốn tin tưởng.
Sở Cuồng Nhân đã quá biến thái, nhưng muốn nói hắn có thể sánh vai với Đại Đế Cổ Đại, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi.
"Thật là lâu năm không tu sửa sao? Nhưng tâm thê này là một món Thánh Khí." Tiểu đạo đồng cau mày, khuôn mặt nhỏ vcau lại, thầm nói.
Mà những tu sĩ không đi vào tâm thê cũng không quản được nhiều như vậy.
Tâm thê bị hủy, ngược lại bọn họ cảm thấy đó là cơ hội, không cần vào tâm thê cũng có thể lắng nghe Thánh Nhân giảng đạo.
Chỉ thấy nguyên một đám tu sĩ này lao vào cửa cung điện.
Nhưng lúc này, một luồng sức mạnh vô hình đột nhiên từ bên trong cung điện khuếch tán ra ngoài, những tu sĩ muốn trục lợi bị đánh bay ra ngoài.
"Những tu sĩ đã vượt qua tâm thê, có thể vào điện, còn những người khác thì hãy trở về đi." Một giọng nói già nua từ trong cung điện truyền đến.
Đây là giọng nói của Bạch Mi Thánh Nhân.
Những tu sĩ không đi lên tâm thê đều lộ vẻ không cam lòng, nhưng Thánh Nhân đã lên tiếng, bọn họ còn có thể nói cái gì chứ, chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
"Không có can đảm đi lên tâm thê, lại muốn trục lợi, những người này cũng xứng lắng nghe Thánh Nhân giảng đạo?" Một Chí Tôn hừ lạnh một tiếng.
Sau đó, mọi người đi vào trong cung điện.
Bên trong cung điện rất rộng rãi, có một lão giả mặc trường bào màu trắng, ngồi ở trên bồ đoàn.
Râu tóc, ngay cả lông mi của lão giả đều là màu trắng, rõ ràng chỉ ngồi ở chỗ đó, nhưng lại khiến cho người ta một cảm giác hư ảo, khó có thể chạm vào.
Động Tất Chi Nhãn của Sở Cuồng Nhân di chuyển, nhận được một số tin tức.
"Bạch Mi Thánh Nhân, Hiển Thánh sơ kỳ, tu công đức bảo khu..."
Hiển Thánh sơ kỳ?
Công đức bảo khu?
Hai chữ mấu chốt này đập vào mi mắt hắn.
Bên trong Thánh Nhân cũng có phân chia mạnh yếu, Hiển Thánh sơ kỳ là Thánh Nhân bình thường, trung kỳ thì là Đại Thánh, phía trên hậu kỳ chính là Thánh Vương...
Về phần công đức bảo khu ở phía sau thì là một loại pháp môn tu hành, nhưng lại vô cùng hiếm thấy, sử dụng pháp môn công đức để tu hành công đức!
"Chẳng trách vị Bạch Mi Thánh Nhân này thường xuyên giảng đạo, thu thập công đức, thì ra là vì tu hành công đức bảo khu."
Sở Cuồng Nhân thì thàonói.
Lúc này, hắn cảm nhận được có một ánh mắt rơi trên người mình.
Chính là Bạch Mi Thánh Nhân kia.
Trong lòng Sở Cuồng Nhân có chút bồn chồn, chẳng lẽ vị Thánh Nhân này đang phàn nàn vì hắn làm hỏng tâm thê đó chứ? ?
Nhưng may mắn là, Bạch Mi Thánh Nhân chỉ nhìn hắn một cái liền dời ánh mắt, sau đó từ tốn nói với đông đảo tu sĩ: "Buổi giảng đạo sắp bắt đầu, mời chư vị tìm chỗ ngồi xuống."
Mọi người nghe xong liền tìm một chỗ tốt ngồi xuống, hầu hết các Chí Tôn đến trước đều vội vàng chạy đến chỗ cách Bạch Mi Thánh Nhân ba trượng rồi ngồi xuống.
Đó là khoảng cách gần nhất với Thánh Nhân, cũng là nơi nghe Thánh Nhân giảng đạo tốt nhất.
Ngược lại Sở Cuồng Nhân cũng không đi tranh, cùng Lam Vũ tùy tiện tìm một nơi nào đó rồi ngồi xuống.
Sau khi mọi người tìm được vị trí tốt, Thánh Nhân liền bắt đầu giảng đạo.
Tăng dần từ cảnh giới tu hành cơ bản nhất, sau đó là giảng về kinh nghiệm tâm đắc khi trở thành Thánh Nhân, mỗi một cảnh giới đều được giảng rất kỹ càng...
Theo lời giảng đạo của Thánh Nhân, một luồng đạo vận huyền diệu tràn ngập toàn bộ đại điện, trong lúc nhất thời, phần lớn Linh khí hội tụ đến nơi này, chỉ thấy trên trời xuất hiện dị tượng tượng, địa dũng kim liên xuất hiện.
Sở Cuồng Nhân ngồi ở phía sau nghe giảng, có chút tâm đắc: "Không hổ là Thánh Nhân, tu vi đạo pháp của hắn quả thật là cao thâm."
Hắn nhìn về phía những người còn lại, phát hiện tất cả mọi người đắm chìm trong lời giảng của Thánh Nhân, nguyên một đám lộ ra vẻ si mê, bao gômg những vị Chí Tôn kia, thậm chí là Chí Tôn Vô Thượng của thất tổ cũng giống vậy.
Hắn không khỏi líu lưỡi: "Hơi quá rồi."
Tuy nhiên, lời giảng của Thánh Nhân vẫn cho hắn nhiều bài học, nhưng hắn vẫn không giống những người kia, trầm mê vào nó.
Hơn nữa, càng về sau, sự dẫn dắt của Bạch Mi Thánh Nhân đối với hắn càng ngày càng nhỏ, thậm chí biến thành không còn cảm giác gì.
Chẳng lẽ là do tư chất của hắn quá tệ, nghe không hiểu Thánh Nhân đang nói cái gì?
Nói đùa.
Tư chất của hắn quá tệ, vạy thì trên đời này sẽ không có thiên tài.
Suy nghĩ kỹ càng, bỗng nhiên Sở Cuồng Nhân bừng tỉnh đại ngộ, không phải do tư chất của hắn quá tệ, ngược lại, là tư chất của hắn, có tính lĩnh ngộ quá tốt!