Chương 32: Chí Tôn Một Kiếm, Diệp Bạch Phong Đỏ Ngầu Cả Mắt
"Không ngờ cơ duyên thành Thánh trong bảo tàng Nguyên Linh này lại là Hồng Mông Tử Khí! Năm đó Nguyên Linh Chí Tôn là kinh tài tuyệt diễm bực nào, chắc là khinh thường sử dụng Hồng Mông Tử Khí này để thành Thánh."
"Nhưng cũng tiếc cho ông ta, cuối cùng độ kiếp thất bại, nếu không, chiến lực sau khi ông ta thành Thánh, có thể trấn áp một thời đại."
Thất tổ có chút cảm khái nói.
Sở Cuồng Nhân nghe vậy, nói: "Tiền bối có dùng vật này không?"
"A, ngươi giữ đi, vật này ngươi dùng cũng tốt, cho các Chí Tôn khác trong tông môn cũng được, dù sao cũng tốt hơn cho lão già như ta."
Thất tổ cười một tiếng.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại nghe được một cỗ hiu quạnh trong đó.
Hắn không biết là, thất tổ đã đi vào thiên nhân ngũ suy, thọ mệnh sắp hết, cho dù đưa Hồng Mông Tử Khí cho ông ấy, đoán chừng cũng không có thời gian tìm hiểu, đến lúc đó cũng chỉ là uổng phí.
Sở Cuồng Nhân không hỏi nhiều, thu hồi Hồng Mông Tử Khí.
Hắn không có ý định dùng nó.
Người dùng Hồng Mông Tử Khí thành Thánh, chiến lực yếu nhất, bởi vì đạo lĩnh ngộ đều không phải của mình, Sở Cuồng Nhân muốn dựa vào lực lượng của mình thành Thánh!
Hắn có Vô Thượng Đạo Thể, có vô thượng căn cơ, không thành vấn đề.
Mặc dù hắn không cần tử khí, nhưng đưa cho những người khác trong Huyền Thiên tông dùng cũng được, ví như mấy vị Tôn giả Huyền Kỳ Tôn Giả, Như Yên trưởng lão.
Sau khi thu thập tất cả mọi thứ trong cung điện xong, Sở Cuồng Nhân không buông tha một khối linh thạch nào, lập tức hài lòng rời đi.
...
Oanh!
Một đạo kiếm quang kinh khủng nổ ra, xé một đầu Yêu thú dữ tợn thành hai nửa, mưa máu đầy trời rơi xuống, nhuộm đỏ sơn lâm.
Giữa không trung, một nam tử trung niên mặc bạch bào, tay cầm một chuôi bảo kiếm Chí Tôn, bảo quang lưu chuyển, hai đầu lông mày đầy lãnh khốc.
Nếu có người tại thành Bạch Vân ở chỗ này, chắc chắn sẽ nhận ra người kia.
Đây chính là con trai trưởng của thành chủ thành Bạch Vân, Diệp Bạch Phong.
"Đại gia, thám tử đến báo, nói là phía trước ba trăm dặm phát hiện một tòa cung điện!" Một tên kiếm khách đột nhiên đi đến.
Hai mắt Diệp Bạch Phong tỏa sáng, "Đi!"
Rất nhanh, từ xa Diệp Bạch Phong đã nhìn thấy tòa cung điện giấu trong chỗ sâu sơn mạch kia, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
"Đó nhất định là nơi cất giấu bảo tàng của Nguyên Linh Chí Tôn!"
"Cơ duyên thành Thánh, tất nhiên cũng ở bên trong!"
Ngay khi đám người Diệp Bạch Phong sắp đến gần.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến từng đợt gào thét.
Chỉ thấy trong núi rừng nhảy ra từng đầu Trường Tí Viên toàn thân mọc đầy lông đen, trên thân mỗi đầu đều toát ra khí tức vô cùng cuồng bạo.
Con cầm đầu có tu vi đạt tới Chiến Vương cảnh!
"Đáng chết, đám Viên Yêu này đều bị Nguyên Linh Chí Tôn luyện chế thành con rối, mặc dù không có linh trí, nhưng hung hãn không sợ chết, cực kì khó chơi."
"Hừ, một đám súc sinh mà thôi, không cần sợ hãi!"
"Bảo khố đang ở trước mắt, há có thể lùi bước!"
"Không sai, đây chính là cơ duyên to lớn của chúng ta! Giết!"
"Tuyệt không thể tay không mà về!"
Trong nháy mắt, một đám tu sĩ giao chiến với Trường Tí Viên.
Năng lượng kinh khủng bắn ra, càn quét sơn lâm.
Diệp Bạch Phong đối mặt với đầu Trường Tí Viên cầm đầu, thực lực của đầu Trường Tí Viên này cực kỳ đáng sợ, hai mắt huyết hồng, một thân đầy hung sát chi khí, hai cánh tay dài vung vẩy, nhấc lên linh khí cuồng bạo.
Chiến lực của nó đã đạt đến Chiến Vương đỉnh phong!
Mặc dù Diệp Bạch Phong lợi hại, nhưng trong thời gian ngắn cũng không làm gì được đầu Trường Tí Viên này.
Theo thời gian trôi qua, hắn ta dần dần có chút nôn nóng.
Bảo khố của Nguyên Linh Chí Tôn ở ngay trước mắt, nhưng lại bị một đám Viên Hầu ngăn cản đường đi, dần dần, nếu bị những người khác nhanh chân đến trước, vậy coi như dùng giỏ trúc mà múc nước sông, công dã tràng rồi.
Nghĩ đến đây, Diệp Bạch Phong cắn răng, lấy ra một thanh kiếm nhỏ màu trắng bạc, đó là thanh kiếm nhỏ mà phụ thân hắn ta Bạch Vân Kiếm Tôn ngưng luyện mà thành, một khi sử dụng, tương đương với một kích của Bạch Vân Kiếm Tôn.
Bạch Vân Kiếm Tôn là nhân vật nào?
Vô Thượng Chí Tôn!
Ông ta tiện tay đánh ra một kiếm có thể miểu sát bất kì Chiến Vương nào.
"Không nghĩ được nhiều như vậy, đi!"
Diệp Bạch Phong thôi động kiếm nhỏ màu trắng bạc.
Trong chốc lát, một cỗ đạo vận kinh khủng tràn ngập thiên địa, một đạo kiếm quang màu trắng bạc dài hàng ngàn trượng từ trên trời giáng xuống, khóa chặt Trường Tí Viên Vương.
"Rống!"
Trường Tí Viên Vương ngửa mặt lên trời gào thét, ra sức ngăn cản!
Nhưng một kích của Vô Thượng Chí Tôn, đủ để phiên sơn đảo hải, có sức mạnh vô thượng, trong nháy mắt tiếp xúc với kiếm quang mắt, Trường Tí Viên Vương liền nổ tung, kiếm quang vẫn rơi vào dãy núi.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ tiểu thế giới cũng theo đó mà rung chuyển!
Trong hư không, xuất hiện từng đạo vết rách!
Mảng lớn không gian bắt đầu sụp đổ, phá nát!
Tất cả người tiến vào tiểu thế giới đều bị động tĩnh này dọa đến đồng tử co rụt lại, sắc mặt trắng bệch.
"Móa, đáng chết, người ngu ngốc nào sử dụng lực lượng của Vô Thượng Chí Tôn trong tiểu thế giới này vậy, ngại mệnh quá dài sao?"
"Tiểu thế giới đã bắt đầu bị phá nát, thời gian không nhiều lắm, không tìm được bảo khố, bảo mệnh quan trọng hơn, phải nhanh rời khỏi nơi này."
"Tiểu thế giới sụp đổ hình thành lực lượng kinh khủng, đây cũng không phải nói đùa, cho dù là Chí Tôn cũng khó mà sống sót."
Một số người tự biết không có hi vọng tìm tới bảo tàng nhao nhao rời đi.
Dù sao bảo khố có mê người cũng không quan trọng bằng tính mạng.
Sau khi Diệp Bạch Phong chém giết Trường Tí Viên Vương, kiếm khí còn lại tiêu tán ra ngoài cũng đánh đám Trường Tí Viên xông đến thành vụn máu.
"Thời gian không nhiều lắm, đi!"
Nhân cơ hội này, Diệp Bạch Phong mang theo mọi người xông vào cung điện.
Nhưng nghênh đón bọn họ lại là đại điện trống rỗng.
"Tại sao lại như vậy?"
"Bảo tàng đâu, bảo tàng đi đâu rồi? !"
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Bọn họ khổ cực chém giết đến nơi đây, vốn cho rằng có vô số bảo vật đang ngoắc tay với bọn họ, không ngờ lại làn cảnh tượng quạnh quẽ như vậy.
Diệp Bạch Phong âm trầm nói: "Đừng nản chí, tìm!"
Mọi người tản ra linh niệm, không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, chỉ chốc lát, toàn bộ cung điện, cả trong đến ngoài đều bị bọn họ tìm qua.
Đến gạch lát sàn cũng đào lên, đừng nói bảo tàng, đến một khối Linh thạch cũng không tìm được.
Ngay sau đó, một tên tu sĩ phát hiện mấy dấu chân trên cầu thang cung điện, điều này nói rõ, nơi này đã có người đến rồi!
Bảo tàng, bị người ta nhanh chân đến trước! !
Chuyện này khiến Diệp Bạch Phong trực tiếp nổi giận.
Hắn ta khổ cực đi tới nơi này, vì bảo tàng này, đến bảo vật phụ thân ban tặng cho cũng dùng, nhưng bây giờ, ngay cả một cọng lông cũng không có.
"Rốt cuộc là ai?"
Diệp Bạch Phong gầm nhẹ một tiếng.
Hắn ta nghĩ đến cái gì, lấy một khỏa tinh thạch màu trắng trong Càn Khôn Giới ra, trong mắt mang theo một tia hi vọng cuối cùng, "Đây là Hồi Tố Thạch, ẩn chứa một tia đạo vận thời gian! Có thể quay lại thời gian, bắt được hình ảnh đã xảy ra ở nơi này gần đây."
Đây là một kiện bảo vật mà trước kia Diệp Bạch Phong đi lịch luyện đã có được, hắn ta đã giữ trong tay rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ dùng qua.
Lúc này, hắn ta chỉ có thể mong đợi vật này có thể giúp hắn ta.
Hắn ta ném Hồi Tố Thạch lên giữa không trung, chỉ thấy từng đạo quang hoa huyền diệu lấp lóe, sau đó trên không trung hiện ra mấy hình ảnh.
Trên hình ảnh, có một nam một nữ, nam tử vô cùng tuấn mỹ, giống như Trích Tiên, nữ một đầu mái tóc dài màu trắng bạc, dung nhan tuyệt thế.
Hình ảnh biểu hiện chính là hai người này đang cầm bảo vật.
"Mau nhìn, cái kia chẳng lẽ là... Hồng Mông Tử Khí! !"
Bỗng nhiên, một tên tu sĩ kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy trên hình ảnh, Sở Cuồng Nhân mở hộp gỗ ra, bên trong cất giấu một đạo tử khí, chính là thành thánh chi cơ Hồng Mông Tử Khí.
"Hai người kia là ai?"
"Tra cho ta!"
"Cần tìm bọn họ về, đoạt lại bảo tàng, đoạt lại Hồng Mông Tử Khí!"
Diệp Bạch Phong đỏ ngầu cả mắt, đây chính là Hồng Mông Tử Khí, thế mà có thể chạy trốn dưới mí mắt hắn ta, đổi lại là ai cũng không chịu nổi!